Bà Katherine đặt điện thoại xuống nền nhà, ngay cạnh chân bà. Lưng bà tựa vào cửa chính, cánh cửa cứng và lạnh lẽo. Bà đẩy ngược cánh cửa, cùng lúc với một nắm đấm đập vào nó từ bên ngoài. “Ông đi đi, Ken!”
Phía trên bà, cái khóa chốt giữ chặt. Thêm một cú dộng, lần này ở dưới thấp. Một cú đá. “Em là bạn gái của tôi. Đây là nhà của tôi.”
“Tôi đã đổi ổ khóa!”
“Mở ngay cửa ra!”
“Tôi sẽ gọi cảnh sát. Tôi thề tôi sẽ làm.”
Cánh cửa rung bần bật do bị dộng liên tục; khóa cửa bị vặn vẹo nhưng vẫn được giữ chặt. “Tôi chỉ muốn nói chuyện!”
“Tôi gọi điện đấy.” Nói dối.
Im lặng, bất thình lình và hoàn toàn. Katherine nín thở và lắng nghe. Bà tưởng tượng lỗ tai của gã đang kề sát vào cửa, đầu ngón tay đổi màu trắng bệch ép sát vào màu sơn dơ bẩn. Sự yên lặng chồng chất. Mười giây. Một phút. Bà rú lên khi gã đá cánh cửa lần chót. Đoạn bà cảm nhận được sự rung động của không gian khi gã bước xuống bậc thềm. Xe của gã nổ máy và cặp đèn pha đâm thẳng xuyên qua tấm màn ren cũ kỹ khi gã quẹo xe trong sân và rú máy lao nhanh trên đường.
Bà đổ sụp xuống cánh cửa, run dữ dội đến nỗi xương hàm tê nhức. Chắc hẳn gã phải đang say rượu hoặc đang phê thuốc. Nhưng bà đã quyết định. Johnny phải là trên hết. Không rượu, không thuốc. Và điều đó có nghĩa không chứa chấp gã Ken Holloway.
Katherine cắn chặt vào cổ tay. Ít ra Johnny không có ở đây. Ít ra nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuc-cau-hon/1298098/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.