Hunt đứng trong văn phòng Cảnh sát trưởng. Những lá cờ phủ một góc căn phòng, và trên một bức tường treo nhiều hình ảnh ông sếp với nhiều chức nhiệm hành chính khác nhau: phó Thống đốc tiểu bang, cựu Thượng Nghị sĩ, một gã tài tử vô danh tiểu tốt có vẻ mặt hao hao giống. Ảnh các con ông được chia đều treo trên tường. Tờ nhật báo địa phương đặt trên bàn. Các tờ nhật báo từ Wilmington, Charlotte, và Raleigh cũng đặt ở đó. Hình ảnh của Johnny ngay ở trang đầu các tờ nhật báo. Khuôn mặt được sơn vẽ, lông chim, máu và xương.
Một người Da đỏ hoang dã.
Ông Cảnh sát trưởng ngồi trên ghế, ngửa người ra đằng sau, hai tay vắt chéo trên bụng. Sự bực bội khắc nhiều đường hằn sâu nơi hai mí mắt. Ông ta mệt mỏi, với mái tóc chưa gội sáng bóng bết trên vầng trán. Quận trưởng cảnh sát đứng dựa vào tường, người đàn ông rắn chắc đó tầm tuổi sáu mươi, với làn da nứt nẻ trên những khớp xương tay và hai bọng mỡ ở dưới hai mí mắt. Ông đảm trách chức vụ Quận trưởng cảnh sát đã gần ba mươi năm và những nhân viên dưới quyền rất sợ hãi vì tính bốc đồng hơn là kính trọng vì khả năng của ông. Ông ta dò chừng thám tử Hunt khá kỹ bằng cặp mắt sẫm màu, xuyên phá và trông cũng chẳng vui vẻ gì hơn ông Cảnh sát trưởng.
Hunt không hề nao núng.
“Ông có biết,” Cảnh sát trưởng bắt đầu, “có bao nhiêu người làm việc cho nha cảnh sát? Bao nhiêu sĩ quan, bao nhiêu tập sự không?”
“Tôi biết rõ.”
Cảnh sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuc-cau-hon/1298100/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.