Lòng tôi vừa hoang mang vừa lo sợ. Trên đời sao lại có chuyện quái đản thế này, bảo tôi phải chấp nhận thế nào cho được.
Tôi không biết mình là ai, giờ lại còn có thể bị giết bất cứ lúc nào mà chẳng có cách tự vệ. Thái tử tuyệt nhiên không phải kẻ có thể cho tôi dựa dẫm được dù cậu ta rõ ràng biết tôi từ đâu đến. Cậu ta cũng không hào phóng tới mức sẽ liều mình bảo vệ tôi mãi mãi. Tôi không có cách nào sống sót ngoài tự thân. Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy chỉ còn cách duy nhất, phải quay lại chỗ Vương tử để hỏi cho ra lẽ. Chỉ có anh ấy mới có thể cho tôi biết chuyện này rốt cuộc là sao. Tại sao tôi phải chết? Cái chết của tôi mang lại lợi ích gì?
Nghĩ vậy tôi đứng phắt dậy, định đi tìm Vương tử, nhưng lại không biết phải đi về hướng nào thành ra vẫn dậm chân tại chỗ. Thái tử như đoán được ý đồ của tôi, cậu ta không ngăn cản, chỉ nhếch mép cười, lặng lẽ ngồi quan sát xem tôi định làm gì. Sau thấy hành động như gà mắc tóc không thể ngớ ngẩn hơn của tôi thì cậu ta không kìm nổi, càng cười ngạo nghễ, nhìn tôi đầy khinh bỉ. Tôi đứng ngây phỗng mà tím mặt. Sao điệu bộ Thái tử lúc này lại đểu giả đến vậy?
Tôi không mở lời nổi để hỏi đường. Không đời nào tôi hạ mình với kẻ đang cười nhạo mình. Sau rồi tôi đành tấm tức đi bừa.
Thái tử vẫn khoanh tay ngồi, thấy tôi đi lung tung liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuyet-an-duong-binh-nhi-quyen-1-bac-thanh-sup-do/198002/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.