Thật không thể tin được tôi đã chết.
Đầu óc tôi thực sự hoảng loạn. Tôi không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa. Bảo Bình kia đã phải nhận một cái chết vô cùng khủng khiếp. Tôi không thể nào mà ngờ được cái chết của một kẻ bất tử lại dễ dàng và chóng vánh đến thế. Cứ tưởng bất tử thì ghê gớm chứ thực ra bất tử chẳng qua cũng chỉ là sống dai trong cô độc hơn những người khác.
Tôi cứ thế bị khóa chặt và bị lôi đi rất lâu, rất lâu. Trời đã gần sáng mà kẻ bí ẩn đang thô bạo kéo tôi đi vẫn chưa có vẻ gì là muốn dừng lại. Bên tai tôi vẫn còn nghe thấy tiếng khóc ai oán của Dương Dương, Vương tử và Tiên nữ. Họ thực sự rất đau lòng vì cái chết của tôi. Tôi cũng không ngờ họ lại đối với mình ân tình sâu sắc như vậy. Vốn cứ tưởng chúng tôi toàn là oan gia chẳng may gặp nhau lúc nguy hiểm.
Chuyện này phải hiểu thế nào bây giờ?Tôi thực sự đã chết. Chết đầy oan ức và bí ẩn. Còn tôi đang bị lôi đi ở đây rốt cuộc là ai?
Bị lôi đi thêm một lúc nữa thì tôi bị quăng mạnh xuống đất, đau quá mà ré lên thành tiếng. Kẻ nào lại có thể ra tay thô bạo với tôi như thế chứ? Tôi có phải cái gối ôm đâu mà quăng không chút nương tình như vậy.
Kẻ kéo tôi đi lúc này mới bực dọc lên tiếng: "Cô bị cái quái gì vậy? Sao người cứ cứng đờ hết cả ra như thế?"
Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuyet-an-duong-binh-nhi-quyen-1-bac-thanh-sup-do/197999/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.