Tôi gần như sắp nghẹt thở khi bị kẹp chặt. Gã Tâm Nhân Ảnh không biết tiếp theo sẽ làm gì tôi nữa. Nhìn vào cái tròng mắt dị hợm của gã tôi càng không đoán nổi.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Vệ Môn Thần thất thanh:
"Cái quái gì thế này? Sao Thái tử lại biến thành quái vật gớm ghiếc, lại còn có đuôi nữa? Không chỉ một mà là mấy cái đuôi liền."
Tôi líu ríu nói khi nhìn thấy cô ả:
"Hai... chúng tôi đang... bận lắm, không rảnh... trả lời cô đâu."
Vệ Môn Thần nhận ngay ra tình thế khó nhọc của tôi nhưng lại chỉ đứng ngây ra.
"Cô ở trong Cửu Kỳ Môn Trận mà còn không biết cái thứ này là gì thì ai mà trả lời được nữa?" Tôi thét lên.
Vốn định càu nhàu Vệ Môn Thần thêm vài câu, nhưng lời lẽ chưa đâu vào đâu tôi đã bị gã Tâm Nhân Ảnh quay như chong chóng. Nếu như ai đã từng chơi trò 'Fly Away' rồi thì chắc hẳn đã hiểu cảm giác của tôi lúc này.
Gã quái vật này bình thường đã rất lợi hại, lần trước giao chiến với Bạch Vương và Vệ Môn Thần còn chẳng nhỏ mộ giọt mồ hôi. Giờ thân hình gã to lớn vượt trội, toàn thân biến đổi linh hoạt, chẳng dư thừa phần nào để có điểm yếu, sức mạnh cũng vì thế mà nhân lên bội phần. Hẩm hiu cho số phận tôi, giống như con ve nhỏ đậu trên người gã, cứ thế bị gã mang ra tiêu khiển. Gã vờn đi vờn lại, không cho tôi thoát, cũng không cho tôi chết. Ruột gan tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuyet-an-duong-binh-nhi-quyen-2-pha-cuu-ky-mon-tran/198257/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.