Tôi chưa bao giờ nghĩ cái chết lại có âm thanh ghê rợn đến vậy. Xung quanh tôi phủ toàn sắc đỏ, mùi và vị của máu. Dưới đất la liệt xác người, voi trắng bốn ngà cùng vô số Tâm Nhân Ảnh... Đất đá chồng đống lên xác chết, khung cảnh thê lương vô cùng.
Tôi đã từng sống một thời gian dài ở Việt Nam thời chiến cho nên không phải không biết gì về chiến tranh. Tôi cũng từng thấy những đứa trẻ còn rất nhỏ đã biết cầm súng, dao để chiến đấu với quân giặc. Khi đó, trong thời gian chưa kiểm soát được cơn khát của bản thân, tôi chỉ ơ hờ đứng bên ngoài quan sát, chờ đợi người chết để uống cạn những giọt máu cuối cùng của họ, không cần biết quân địch hay ta, người hay động vật. Tôi cứ thế sống sót qua cuộc chiến, không phải giết người mà vẫn thỏa mãn cơn khát.
Đó là khi đó. Còn lúc này, nhìn cuộc chém giết vô bổ đang diễn ra trước mắt tôi lại chẳng thể bàng quang như xưa, trong lòng cứ thấy đau nhói. Dẫu rằng tôi với tất cả bọn họ đều không phải thân thiết gì. Bọn họ thậm chí đã từng chửi rủa tôi là ác quỷ kinh tởm.
Tôi bị làm sao thế này, ác quỷ đang động lòng trắc ẩn ư?
Nhưng đó chỉ là cảm nhận của tôi trong khoảnh khắc ban đầu mà thôi. Nơi đây đã ngập tràn màu đỏ và mùi máu tanh nồng, những thứ đó đang khiêu khích vị giác của tôi, thôi thúc tiềm thức tôi. Cơ thể tôi dần nóng lên, đầu óc đau buốt kinh khủng. Bên tai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuyet-an-duong-binh-nhi-quyen-2-pha-cuu-ky-mon-tran/198263/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.