Tất cả bọn họ đã đi đâu cùng lúc trong thời gian ngắn như vậy, còn chưa sang canh mà, nghĩa là tôi chỉ vừa mới chợp mắt được hơn nửa giờ?
Chẳng lẽ tôi đang mơ ư?
Cơ mà đàn Bích Kê vẫn còn nguyên phía kia, không sót con nào, thấy tôi lò mò tiến tới chúng mới thi nhau đập cánh dậm chân bình bịch, đây hẳn không phải mơ rồi.
(...)
***Lý Nhật Du***
Trời đã rạng sáng, lòng tôi bất an vô cùng khi không thấy bóng dáng ai trở lại, những người khác thì tôi không quan tâm nhưng Thái tử, Dương Dương và Ngô Thông chẳng lẽ cũng bỏ mặc tôi, còn nếu bọn họ thực sự có việc phải rời đi cùng lúc với nhau thì hẳn việc đó phải rất nghiêm trọng rồi, nhưng không có lý nào lại không nói với tôi một tiếng.
Cái ý nghĩ mình đã bị bỏ rơi vừa choáng hết tâm trí thì một thứ không bao giờ tôi dám nghĩ tới thình lình xuất hiện, một con Ma Tượng mang hình hài một đứa trẻ con mặt đã bị vỡ nát phân nửa, mất một bên mắt và nửa cái đầu, có vẻ như nó đã bị ai đó hạ thủ. Tôi đang nghĩ mình nên làm gì thì con Ma Tượng đột ngột bỏ chạy, bất giác không còn cách nào khác, tôi đành đuổi theo nó. Đây không biết có phải phản ứng tự nhiên khi một người bị bỏ lại một mình tại nơi hoang vắng không, trong trường hợp này, ta sẽ đuổi theo thứ duy nhất chuyển động, tôi đã nghĩ như vậy mà một mạch chạy theo Ma Tượng.
Con Ma
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuyet-an-duong-binh-nhi-quyen-3-giai-ma-rung-ma/198390/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.