Chưa bao giờ Kình Dương cảm thấy một khắc trôi qua lại dài như trăm năm, chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân mình vô dụng đến tột cùng.
Bị điểm huyệt không thể cử động, hắn không thể liều mạng lao ra nắm tay thiếu niên, cùng cậu đi đến tận cùng sinh mệnh.
Bị điểm huyệt không thể nói chuyện, hắn không thể ân cần hỏi han cậu có bị thương ở đâu không? Có đau chỗ nào không?
Kình Dương tuyệt vọng chờ đợi mỗi thời khắc vô tình trôi qua, cho đến khi hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhưng là của người cả đời này hắn vĩnh viễn hận đến thấu xương.
“Một tên tàn phế cũng tìm không xong, đúng là lũ bất tài.” Yến Kỳ cao giọng khinh thường, bước chân từng nhịp tiến tới gần mật đạo.
Kình Dương trợn to đôi mắt sâu thẳm, hận ý ngút trời không chút nào che giấu, nghiến răng thật chặt như thể muốn cắn nát cả xương hàm.
“Còn ngươi…” Yến Kỳ đạp đạp vào một thi thể không rõ hình thù nhân dạng, nhướng mày đắc ý. “Dù ngươi có may mắn giết được Tùy Thái cùng những tên thuộc hạ vô dụng kia, bất quá.. cuối cùng cũng chết dưới tay bổn tọa. Ha ha ha..ha ha ha.”
“Tách..” giọt nước mắt mang theo máu đỏ như huyết lệ rơi xuống từ khóe mi Kình Dương, hắn thầm ước mình không nghe được những lời vừa rồi, hắn thà bản thân là người bị phanh thây xẻ thịt, A Vũ..A Vũ của hắn, đã không còn trên đời này nữa rồi.
“Người đâu, mau đem thi thể tên đê tiện này cho sói ăn, hừ, dám cả gan cứu người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-duong/10306/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.