Giọng điệu người tới vừa nghe vào tai, cả Đô thành còn ai không nhận ra chủ nhân của nó, vị Hoắc gia gia chủ mới bị hạ gục rơi đài không lâu, đang trốn trong xó xỉnh nào sống vất vưởng qua ngày.
Hoắc Đình dung mạo mệt mỏi, tàn tạ hơn cả lần cuối cùng Kình Dương thấy anh, quần áo xốc xếch, quầng thâm dày đặc bên dưới đôi mắt, hai chữ “hốc hác” hiện rõ trên gương mặt anh, từng bước chậm rãi tiến vào trung tâm buổi tiệc.
“Nó chỉ là đứa nghiệt chủng, lấy tư cách gì thừa hưởng cơ nghiệp Hoắc gia?” Hoắc Đình đôi mắt cay độc, như phóng ra tia lửa bắn về phía Kình Dương đang vô cùng miễn cưỡng ngồi trên vương tọa.
Kẻ này đột nhiên xông ra phá hoại kế hoạch của Trình Cẩn lại được sự đồng tình của Kình Dương, hắn nếu không phải giả vờ bại liệt, thật muốn đứng lên vỗ tay vài cái.
“Chủ nhân Hoắc gia là ai, liền do tôi quyết định chứ không phải anh, toàn bộ sản nghiệp trong tay anh đã không còn gì cả, mau chóng rời khỏi nơi này đi.” Trình Cẩn cảm thấy mình chỉ khiến hắn mất hết tất cả mà chưa phải vào tù trong khán đã là nhượng bộ lớn nhất.
“Tiểu Cẩn, vì nó mà em trở nên vô tình vô nghĩa, ân đoạn nghĩa tuyệt với anh, anh.. sẽ không để nó sống tốt, anh muốn nó mau xuống địa ngục.” Lời vừa nói ra, tức khắc tiếng chuông cảnh báo trong đầu Trình Cẩn vang lên liên hồi, thông báo nam chủ bị nguy hại đến tính mạng, nhanh chóng bảo vệ hắn vượt qua hiểm nguy.
Trình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-duong/10331/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.