Buổi săn kết thúc trong sự thất vọng tràn trề của các vị tước quý, hồ ly bắt không được còn bị mãnh lang mãnh hổ tấn công, đi mười mấy người thì mười người đã bị thương. Nặng nhất vẫn là Trần vương, cả vai trái bị kéo rách hết, hiện giờ vẫn còn sốt li bì.
Ngay cả Nạp Thiểu Song cũng bị thương, nhưng không có nghiêm trọng, băng bó nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại.
Đến ngày cuối trước khi khởi hành về cung, Khanh Nhược Lan có đến tìm Nạp Thiểu Song, đưa cho nàng một con hỏa hồ ly.
Nạp Thiểu Song sửng sốt một hồi lâu mới mở miệng châm chọc: "Ngươi không nghe thấy gì sao? Buổi săn hỏa hồ bị hủy rồi, cho dù ngươi có bắt được một trăm con cô cũng không gả cho ngươi."
"Ta có nói cô tử phải gả cho ta sao?"
"A?!"
Khanh Nhược Lan đặt hỏa hồ vào tay Nạp Thiểu Song, ổn trọng nói: "Ta tìm thấy nó ở một gốc cây, có lẽ là bị mấy vị hoàng tước dọa sợ rồi, trông thật đáng thương, cầm lòng không được mới đem đến cho cô tử chiếu cố nó."
Nạp Thiểu Song nhìn hỏa hồ trong tay mình, nhịn không được vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, gật gật đầu: "Hảo, cô thay ngươi chiếu cố nó, cũng cảm ơn ngươi đã cứu nó."
"Không có gì."
Khanh Nhược Lan nói xong rồi thì xoay người muốn đi, nào ngờ hỏa hồ trong tay Nạp Thiểu Song lại bịn rịn không muốn rời, phát ra tiếng kêu nho nhỏ rất đáng thương.
"Đừng có như vậy." Nạp Thiểu Song nhỏ giọng nói: "Để nàng đi, cô chiếu cố ngươi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-the-phon-hoa/547346/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.