Đầu xuân, hoa mai lác đác rơi trên bệ cửa sổ, nồng nàn hương hoa phủ khắp tẩm điện. Mái đình cong, ngọn gió xuân, tất cả quyện lại với nhau mở ra một không gian thần tiên đẹp đẽ.
Nạp Thiểu Song nghiêng người nằm trên tháp ăn trái cây đông lạnh, tùy tiện lật vài trang thi thư, nhịn không được che miệng ngáp một trận.
A Lý ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Cô tử, hay gọi hí phường đến?"
"Không xem, xem cả buổi cũng không hiểu bọn họ nói cái gì."
"..." A Lý bất đắc dĩ nói: "Cô tử, ngài muốn gả đến Đông Minh thì ít nhiều gì cũng phải biết chữ Hán chứ."
"Ngươi có thấy hay không?" Nạp Thiểu Song chỉ vào quyển thi thư bên cạnh, kích động muốn xé nó đi: "Toàn là chữ với chữ, ta càng đọc càng không hiểu, chẳng phải chỉ cần nói tuân đạo nhân nghĩa là được rồi sao? Sao lại lắm chuyện như vậy chứ? Tam tòng tứ đức, cô mới không quan tâm!!"
A Lý đổ một thân mồ hôi lạnh, thở dài: "Cô tử, người ta không ngại chữ Dư chúng ta phức tạp vì ngài mà học, vậy mà ngài lại than thở chê trách chữ Hán như vậy?"
"Nhưng mà..."
"Cô tử nói không sai, chữ Hán đúng là khó học, nhưng sang Đông Minh rồi cô tử không cần học chữ Hán, cứ nói tiếng Dư của mình là được."
Nhận thấy giọng nói này có chút quen tai, Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên nhìn thử, vừa vặn nhìn thấy một bộ bạch y, một cây quạt giấy.
"Việt vương!?"
"Thất lễ quá." Khanh Hi Thần xấu hổ cười: "Chưa được cô tử cho phép ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-the-phon-hoa/547348/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.