"Vì cái gì mà bỏ lại Song nhi một mình ở đó?"
Khanh Nhược Lan điên tiết gào lên, chỉ tay vào mặt từng cung nữ mà đay nghiến: "Các ngươi hưởng bổng lộc để rồi bỏ mặc ái hậu của trẫm trong điện, khiến cho nàng bị một tên lạ mặt bắt mất, có phải là muốn làm phản rồi không?"
"Còn ngươi nữa, A Lý..." Khanh Nhược Lan giống như con thú dữ bị ngươi ta giẫm trúng đuôi, hai mắt long lên sòng sọc: "Ngươi cũng bỏ lại nàng? Ngươi có xứng là bằng hữu của nàng hay không?"
"Là nô tỳ sai rồi." A Lý quỳ rạp trên sàn nhà, nức nở khóc: "Lẽ ra nô tỳ không nên bỏ lại cô tử, chỉ vì nghĩ rằng hoàng thượng có thể khuyên cô tử để thái y xem bệnh mà... nô tỳ sai rồi... nô tỳ nguyện lấy cái chết để chuộc tội..."
"Ngươi chết rồi thì Song nhi có trở về được hay không!?"
Khanh Nhược Lan yếu ớt đổ sụp xuống, may mắn bên cạnh còn có Hồng Lam đỡ kịp lấy, nếu không thì đã thật sự ngã xuống đất rồi. Đây là lần đầu tiên Hồng Lam nhìn thấy hoàng thượng tuyệt vọng đến như vậy, dường như mất đi tất cả sức lực thậm chí là lý do sống, hoàn toàn kiệt quệ dưới bộ dáng kiêu dũng cao ngạo kia.
"Hoàng thượng ngài trước bình tĩnh lại đã."
"Trẫm làm sao có thể bình tĩnh bây giờ?" Khanh Nhược Lan như kẻ mất phương hướng, mờ mịt giữa muôn trùng khơi xa: "Song nhi của trẫm... báu vật của trẫm..."
"Là lỗi của nô tỳ, lẽ ra nô tỳ nên ở bên cạnh an ủi cô tử mới phải..." A
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-the-phon-hoa/547457/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.