" Lão đại, ngươi đây là định đi đâu vậy?"
Sau khi gặp nhóm người Bách Lý thành, Lạc Y lập tức vội vàng chạy ra khỏi khách điếm khiến cho nhóm người Lăng Ngạo cùng nhóm Thần thú vất vả lắm mới đuổi theo được. Bạch Thừa Vũ vừa thở hổn hển, vừa không nhịn được hỏi nàng.
Lạc Y dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn ngọn núi phía xa, đôi mắt xinh đẹp thấp thấy lóe lên một tia sáng không rõ. Lúc này nàng mới nói.
" Ta đi tìm Dực Long!"
" Dực Long? Người bắt được tín hiệu của Nhị lão?"
Thiếu Tà kinh ngạc bật thốt lên một tiếng, bình thường nếu như có dị động của Thần thú chẳng phải hắn sẽ là người đầu tiên biết được hay sao? Vì cái gì lần này hắn còn chưa có manh mối mà Thần nữ lại có thể cảm nhận được?
" Ta cũng không rõ! Ta chỉ có cảm giác rằng có gì đó đang kêu gọi ta, ở chỗ này!"
Lạc Y không chắc chắn lắm nói, đôi môi mềm mại hơi mím lại, nàng ngẩng đầu, nhấc chân tiến về phía trước, khiến cho nhóm người theo sau cũng vội vàng đuổi theo.
Nơi Lạc Y đến là một khe núi lớn, xung quanh đều là vách đá phủ rêu trơn trượt, nhóm người đi qua đều phải cực kì cẩn thận, vận dụng ma pháp bảo vệ thân thể mới có thể ngăn bản thân không may mắn ngã xuống. Mỗi bước đi của bọn họ đều không dám đi mạnh, rất sợ kinh động đến cái gì đó không hay.
Không khí ở nơi này, thật đáng sợ a!
" Thần nữ, tại sao lại tối như thế này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-the-thien-tai/1065260/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.