Editor: Lam Tuyết Hàn
Phong Đạc đen mặt cầm ngọc bội ném tới tay người binh lính kia, lạnh lùng nói: “ Mở to con mắt của ngươi ra, nhìn thật kỹ cho bản vương!”
Mặt binh lính đầy vẻ xem thường nhìn lướt qua, bỗng dưng mặt hắn biến sắc, chân nhũn ra, nhanh chóng quỳ xuống đất: “ Vương……vương gia! Tiểu nhân có mắt như mù, xin vương gia tha mạng……Bỏ qua cho tiểu nhân……..Xin vương gia tha mạng!”
Phong Đạc hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khá hơn một chút: “ Lăn đi!”
“ Tạ……tạ ơn vương gia!” Binh lính kinh hồn bạt vía, nâng ngọc bội lên quá đỉnh đầu đưa cho Phong Đạc, lúc này mới dám từ từ đứng lên.
Thu hồi ngọc bội, khóe mắt Phong Đạc cũng không lướt qua hắn, đi về phía trong thành.
Tô Mặc Nhi bĩu môi, rất bực mình, tùy ý Phong Đạc ôm, không nói một lời.
“ Đùa cợt bản vương rất thú vị?” Một lát sau, thanh âm trầm thấp sâu thẳm của Phong Đạc truyền đến tai nàng.
“ Đúng vậy!” Tô Mặc Nhi miễn cưỡng trả lời.
Lại có chút khó hiểu hỏi: “ Ngươi cuối cùng là muốn như thế nào?”
“ Hả?” Phong Đạc không rõ.
Tô Mặc Nhi nhàn nhạt hỏi: “ Ngươi dẫn ta hồi phủ đến cùng là muốn như thế nào, hay là ta vẫn còn giá trị lợi dụng?”
Lông mày Phong Đạc nhấc lên, như là đã đoán được: “ Ngươi tức giận?”
Tô Mặc Nhi lắc đầu: “ Ngươi muốn tiếp tục lợi dụng ta cũng được, nhưng mà chúng ta làm một giao dịch, ta để mặc ngươi lợi dụng, nhưng ngươi phải đảm bảo khi mọi việc kết thúc sẽ thả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1603284/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.