Trong lòng mỗi người đều có một bức tranh hoàn mỹ. Hình ảnh Cado nâng nhành hoa này rõ ràng đã được Geriferry khắc vào đáy lòng, sau đó dùng năm tháng lâu dài để nhớ lại.
Cado nhẹ nhàng bước giữa vườn hoa, không có ánh nắng chiếu xuống nên không nhìn thấy rõ vườn hoa, đương nhiên Geriferry cũng không thấy rõ vẻ đẹp như thiên nữ hạ phàm của nàng. Nhưng không phải có một câu như vậy sao: Vẻ đẹp mông lung mới là sự mê hoặc trí mạng nhất.
Đúng vậy, ngươi có thể tưởng tượng ánh mắt nàng nhìn quanh giữa những nhành hoa, bóng dáng nàng nhẹ nhàng múa như âm hồn nửa đêm. Geriferry nhắm hai mắt lại, trong lòng hắn bình tĩnh không có bất cứ dục vọng nào, chỉ có sự chìm đắm đơn thuần.
Đến khi hắn mở mắt ra, trước mặt đã không còn bóng dáng yêu kiều của Cado, một đám hoa trong vườn cũng đổ rạp. Geriferry hoảng sợ vội vàng chạy tới, thấy Cado đã ngã xuống vườn hoa, thân thể co lại run rẩy đau khổ.
"Đây là hoa độc sao?" Không thể suy nghĩ nhiều, Geriferry ngồi xuống nâng Cado dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng từ cự ly gần, xinh đẹp không lời nào diễn tả hết được.
Gương mặt Cado đỏ tươi, màu đỏ từ từ lan xuống dưới theo cổ nàng. Trong đôi mắt màu lam đậm có những tia màu đỏ hiện lên hết sức rõ ràng trong đêm đen. Toàn thân nàng khô nóng, cách áo giáp bằng da thú hắn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trong cơ thể nàng vẫn đang tiếp tục lên cao.
Cado mở đôi môi đỏ mê người ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ki-si-thu-chin/1554939/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.