Đã tám tiết trôi qua kể từ khi nó biết đến người con gái ấy!
Dù gương mặt vẫn rất vô cảm nhưng nó cứ như người mất hồn vậy!
- Kimiko à...
Nhỏ đi bên cạnh chỉ biết thở dài nhìn bạn.
- Ey, còn nhớ lời hứa sáng nay chứ?
Hắn không nỡ thấy nó trong bộ dạng ấy nên mới " mặt dày " mà pha trò trong lúc này.
- Nhớ.
Nó lạnh lùng đáp rồi rảo bước đến nơi mà nó đã hứa sẽ trót bao ai đó.
Hai con người ngoài cuộc dù không hiểu gì nhưng cũng gắng gượng đi theo, dù biết rõ ràng là mình đang ăn bơ.
Chẳng mấy chốc mà mọi người đã đến nơi.
Trên đường đi, ai cũng cố pha trò cho nó vui, nhưng đây là kết quả:
- Kimiko à, sao lại lấy tên quán là " Sun Flower " vậy?
- Đằng sau là đồi hướng dương.
=> Thất bại lần 1.
- Simizu-san, sao cậu lại làm việc ở đấy?
- Thích.
=> Thất bại lần 2.
- Ở đấy có tuyển nhân viên không?
- Hỏi chủ quán.
=> Thất bại lần 3.
( Cherry: Cuộc sống mà ~~~)
Vào trong quán, hai thằng con trai thì thi nhau lượn chỗ này, vào chỗ kia, lon ton như gà, lanh chanh như khỉ khiến nhỏ xấu hổ muốn độn thổ.
Nhỏ biết, nó đã làm ở đây vài tháng rồi, cũng nhiều lần nhỏ theo nó đến đây, thấy hay nên đòi cùng làm cùng nó, kết quả nó nói:
- Cậu về nhà đi!
Rồi không cho nhỏ bám theo một lần nào nữa. Và nhờ có hôm nay mà nhỏ mới có cơ hội có mặt ở đây.
Các nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ki-uc-hoa-bo-cong-anh-va-ngay-dinh-menh/971506/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.