Đối với điều này, Tô Dịch căn bản không đặt trong lòng.
Hắn một người ở rể không được coi trọng, tham gia hay không, nhất định không ai hỏi thăm.
“Tỷ phu!”Tô Dịch vừa quay về, chỉ thấy một bóng người yểu điệu đứng ở nơi đó, đang phất tay với hắn, trên khuôn mặt nhỏ thanh lệ thanh tú tràn đầy ý cười.
Văn Linh Tuyết, thiếu nữ tuổi mười sáu, thanh thuần rạng rỡ.
“Muội tại sao đứng ở chỗ này?”Trên mặt Tô Dịch lộ ra ý cười.
“Tự nhiên là chờ huynh.
”Văn Linh Tuyết tiến lên, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Tô Dịch, giọng thanh thúy nói, “Tỷ phu, vừa rồi mẹ muội nói, chờ huynh trở lại, muốn huynh cũng đi tham gia tiệc mừng thọ.
”“Ta?”Tô Dịch ngẩn ra.
Văn Linh Tuyết giải thích: “Mẹ muội nói đây là mệnh lệnh của tổ mẫu muội.
”Tô Dịch nheo đôi mắt lại.
Tổ mẫu của Văn Linh Tuyết, đó là Văn gia lão thái quân Lương Ôn Bích, một bà lão địa vị cao cả ở Văn gia, tộc trưởng Văn Trường Kính cũng không dám làm trái mệnh lệnh của bà.
Năm đó, hôn sự của hắn và Văn Linh Chiêu, chính là do Lương Ôn Bích tự mình quyết định, mặc cho cha mẹ Văn Linh Chiêu cùng tộc nhân khác phản đối như thế nào, đều không có ích gì!“Đi thôi.
”Tô Dịch gật gật đầu.
Sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước, hắn cũng từng nghĩ, tìm một cơ hội đi gặp Văn gia lão thái quân một lần, hỏi một chút một số việc năm đó.
Trong nhà cửa san sát nối tiếp nhau kia của Văn gia càng cực kỳ náo nhiệt, khách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-dao-de-nhat-tien/1301841/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.