Tử Cận cũng đã nhìn thấy, nhưng ngại bởi tu vi không đủ, còn không thể cảm nhận được ảo diệu trong đó.Thẳng đến khi Tô Dịch viết xong, vung tay vứt bỏ cành cây, nói: “Chỉ có viết ra, các ngươi mới có thể nhớ kỹ từng chữ không sai chút nào, tránh cho nhớ lầm dẫn tới nghĩa khác.”Tiêu Thiên Khuyết nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, mới rốt cuộc thở phào thật dài.Lão trịnh trọng khom người với Tô Dịch, hành lễ nói: “Tiên sinh ở trên võ đạo học cứu thiên nhân, hóa mục nát thành thần kỳ, có bí pháp hoàn chỉnh không sứt mẻ này, Lan Lăng Tiêu thị ta chắc chắn được lợi vô cùng, còn xin nhận Thiên Khuyết một vái!”Từng chữ trang trọng vang dội, có kích động, có kính sợ, cũng có rung động phát ra từ trong lòng.Tử Cận luống cuống chân tay, cũng dại ra ở đó, cái này...Tô Dịch thản nhiên nhận một lễ này, phất tay nói: “Được rồi, chuyện đã giải quyết, ta cũng cần phải trở về.”Dứt lời, xoay người mà đi.“Tiên sinh xin dừng bước!”Tiêu Thiên Khuyết vội vàng đuổi theo, từ trong lòng lấy ra một tấm ngọc bài, đưa hai tay qua, cung kính nói, “Tiên sinh, đây là tín lệnh Lan Lăng Tiêu thị ta, mong ngài nhận lấy.”Tô Dịch nhíu mày, nói: “Ngươi đây là ý gì?”Tiêu Thiên Khuyết vội vàng giải thích: “Lão hủ cũng biết, tiên sinh không phải thế tục có thể sánh bằng, nhưng hành tẩu trong thế tục này, khó tránh khỏi sẽ đụng tới một ít chuyện thế tục hỗn loạn vụn vặt, lấy bản tính tiên sinh, tất nhiên cũng không thích bị tục sự như vậy quấy nhiễu.”“Mà có lệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-dao-de-nhat-tien/1301843/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.