Thiển Thanh ngủ thực an tâm kết quả chính là lúc mở mắt ra lần nữa đã là giữa trưa.
Trong phòng thực yên lặng , yên lặng đến mức làm cho trong lòng Thiển Thanh có chút hốt hoảng. Trên người mang theo một chút cảm giác đau đớn làm cho Thiển Thanh có thể nhớ rõ ràng sự việc đã xảy ra tối hôm qua, sau đó hai má không khỏi đỏ lên.
Thiển Thanh đứng dậy chậm rãi mặc quần áo, bên ngoài có mùi đồ ăn truyền đến từ phòng bếp. Thiển Thanh xốc màn lên nhìn nhìn, mọi thứ vẫn tốt lắm, nhưng là, nàng đi nơi nào rồi?
Đang nghĩ tới đó, cửa đã bị người đẩy ra.
Giản Già thấy Thiển Thanh đã dậy sửng sốt một chút, sau đó đặt chén thuốc mới nấu xong lên bàn. Đi tới, thân thiết hỏi “Như thế nào chàng đã thức dậy rồi? Trên người có khỏe không?”
Thiển Thanh đỏ mặt lên, gục đầu xuống chậm rãi lắc lắc.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của ThiểnThanh, Giản Già bật cười, ở bên môi Thiển Thanh hôn một chút, liền nói “Ngủ lâu như vậy chắc là chàng đói bụng rồi chứ? Ta đã chuẩn bị thức ăn có thể ăn ngay nhưng trước hết chàng phải uông hết chén thuốc này đã.”
Chén thuốc đen ngòm đặt ở trên bàn, chỉ ngửi hương vị thôi đã khiến cho người ta nổi lên cảm giác ghê tởm, Thiển Thanh mím mím môi, thực hiển nhiên có chút ý cự tuyệt.
“Nó tốt cho thân thể” Giản Già bưng chén thuốc lên thổi thổi, đưa tới trong tay Thiển Thanh “Ta biết chàng không thích cay đắng, nên đã cố ý chuẩn bị mứt hoa quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-gia-khuc/267254/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.