01.
Tôi sống lại vào ngày viện trưởng tổ chức khám sức khỏe cho mọi người trong trại trẻ mồ côi.
Ba ngày sau, nhà họ Lâm, một trong những gia đình giàu có của thành phố, bất ngờ muốn nhận tôi làm con nuôi.
Khác với kiếp trước, lần này bố mẹ nuôi đã dẫn theo con gái lớn đến đón tôi.
Tôi lén nhìn chị và thấy những giọt nước mắt kích động trong mắt chị.
Giây phút đó tôi liền hiểu rằng chị ấy cũng sống lại.
Cha mẹ nuôi có một người con trai mắc bệnh bạch cầu. Kiếp trước tôi được nhà họ Lâm nhận nuôi vì kết quả kiểm tra của tôi tương thích với anh ta. Bố mẹ nuôi là người cổ hủ, cực kỳ trọng nam khinh nữ, đối xử với tôi và chị vô cùng ác nghiệt.
Ngoài việc thường xuyên hiến máu và lấy tủy cho anh trai, mẹ nuôi còn ép tôi ăn đủ loại thức ăn bổ dưỡng.
Lâu ngày, cơ thể tôi thừa chất dinh dường, người vừa to vừa béo.
Tôi còn thích thầm người anh trai trên danh nghĩa của mình.
Sau kỳ thi tuyển sinh cấp 3, anh trai vô tình phát hiện ra tình cảm của tôi. Anh ấy tức giận, từ đó cầm đầu đám bắt nạt tôi ở trường.
Tôi cố gắng chịu đựng đến khi tốt nghiệp đại học, chưa kịp sống cuộc sống của chính mình, tôi đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư.
Ngày nhận kết quả chẩn đoán, cha mẹ nuôi đã hối lộ bệnh viện, cưỡng ép tôi lấy tủy, khiến tôi chết đau đớn trên bàn phẫu thuật.
Bọn họ không cho tôi dùng thuốc gây mê, còn vờ vịt: “Con cố chịu đựng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kien-cang-rung-cay/802638/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.