Cố Phù Du say rượu, hành động càng ngày càng trắng trợn không kiêng nể gì, nàng kéo tay Chung Mị Sơ, hai tay nắm lấy, cười nói: "Ta là một người hồ đồ vô cùng, mong sư tỷ đừng bỏ."
Chung Mị Sơ xem xét nàng một chút, nói: "Cố Phù Du, ngươi say rồi."
Cố Phù Du nói: "A Man."
Chung Mị Sơ: "..."
Cố Phù Du nói: "A Man."
Chung Mị Sơ thở dài: "A Man, trở về nghỉ ngơi đi."
Cố Phù Du cười nói: "Ai nói ta say." Nàng giơ ngón tay chỉ bầu trời: "Ta còn có thể nhìn thấy rõ sao Bắc Thần ở đâu, tỷ xem."
"Sao Bắc Thần ở bên kia."
"Ta biết, ta cố ý."
"..."
Cố Phù Du hoàn toàn xem tay của Chung Mị Sơ làm đồ của riêng mình, ôm vào trong lòng: "Trước đây ta liền thích ngồi ở trên nóc nhà nhìn bầu trời đêm suy nghĩ nhân sinh.
Có phải rất ngốc không?"
"Không ngốc."
Cố Phù Du cười khúc khích, dường như rất vui mừng, nàng nhìn bầu trời, ánh mắt hoang dại: "Sao Bắc Thần vẫn luôn ở nơi đó, trăm triệu năm qua chỉ ra con đường lầm lạc, soi sáng con đường cho lữ nhân.
Có lúc nhìn nó, chính bản thân cũng sẽ được khích lệ.
Chúng tinh củng bắc [1], ta muốn trở thành người như vậy, được người kính trọng, được người kính yêu.
Ta muốn có thành tựu, ta muốn cha ta có thể nhìn ta nhiều một chút.
Ta muốn luyện ra linh kiếm của mình, ta muốn lưu danh sử sách, ta muốn người khác nhìn ta bằng cặp mắt khác." Cố Phù Du nói lung tung, nghĩ đến cái gì cũng nói ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kien-long/1987758/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.