6
Khi ta tỉnh lại, là một ngày cuối thu.
Ta ngồi trên xe ngựa, mơ màng buồn ngủ.
Thu Hà ở bên cạnh ngáy khò khò, bên miệng còn lấp lánh vệt nước dãi.
Gương mặt nàng còn non nớt, vẫn là dáng vẻ sáu bảy năm trước, trên người mặc bộ đồ cũ mà ta và nàng cùng may trước khi ta xuất giá.
Xe ngựa xóc nảy một cái, Thu Hà tỉnh giấc.
Nàng dụi mắt, mơ màng nhìn ta, tay đưa lên gỡ bộ d.a.o trên tóc ta:
"Lại vướng vào nhau rồi, lát nữa vào cung cẩn thận đừng để vướng."
"Vào cung?"
"Đúng đó, thọ yến của Thái hậu, mời quan viên và gia quyến vào cung dự tiệc, sắp tới nơi rồi."
Ta ngẩn người một lúc.
Thọ yến Thái hậu, ta theo phụ thân vào cung, đó rõ ràng là chuyện năm ta mười sáu tuổi.
Ta vén rèm xe nhìn ra phía sau, đúng là xe ngựa của phụ mẫu ta.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ, ta đã c.h.ế.t đi rồi sống lại?
Xe ngựa đến trước cửa cung.
Ta mơ mơ màng màng bị Thu Hà kéo xuống xe, theo phụ mẫu tiến vào yến tiệc.
Mọi thứ đều giống y hệt trong ký ức, từng bàn tiệc nhỏ, lũ trẻ đùa nghịch ở hàng ghế sau, và cả Tiêu Mặc ở không xa…
Ta lập tức thu mắt lại, cúi đầu ngồi xuống, lo sợ bị hắn trông thấy.
Một lúc sau, ta lén lút ngẩng đầu nhìn hắn.
Thấy hắn không chú ý tới ta, chỉ bình thản trò chuyện với người khác, ta mới thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-nay-hanh-phuc-ben-nguoi/2719336/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.