6.
Khi trở về hầu phủ ta đã lâm bệnh nặng.
Thỉnh thoảng một lúc lại tỉnh, chỉ có thể mơ hồ nhìn Xuân Hoa và Thu Thực, đôi môi họ không ngừng đóng mở, ta không nghe rõ những gì họ đang nói.
Bóng tối giống như vũng đầm lầy sâu thẳm không ngừng kéo tôi xuống.
Ta đã mơ một giấc mơ rất dài, mơ về năm ta 16 tuổi.
Gió nhẹ ấm áp, mọi thứ rất là yên bình.
Ánh nắng mùa thu chiếu vào hộp trang điểm, ta đang nhìn vào gương hoạ chân mày, dù làm thế nào cũng không thể hoạ được chân mày bên phải.
khi tức giận, một bàn tay mảnh mai cầm lấy cây bút đen, vừa quay đầu lại, nốt ruồi đỏ nằm ngay đối diện khoé mắt.
Ta có thể thấy rõ tình cảm trong đôi mắt huynh ấy.
Tại sao con người lại thay đổi, thay đổi một cách nhanh chóng như vậy?
Ánh mắt của chàng thiếu niên thật lạnh lùng, dáng vẻ giống hệt như người ngoài cuộc, để mặc ta bị dòng sông băng kéo xuống sâu thẳm.
Nếu kết thúc này đã là định mệnh, vậy thì hãy kết thúc như vậy đi.
Khi ta từ bỏ, một ánh sáng xuyên qua bóng tối, nắm lấy tay ta và cứu ta khỏi bóng tối.
"Tiểu thư".
Ta mở mắt thấy ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa.
Xuân Hoa cầm thuốc, vui vẻ nói, “ tiểu thư tỉnh rồi, Thu Thực hãy nhanh đi báo cho hầu gia và phu nhân biết đi.”
Ánh mắt ta va vào đôi bàn tay mảnh mai của Xuân Hoa, đôi tay này, kiếp trước bị Vệ Đạc cắt đứt vì suy nghĩ khác biệt của ta.
Bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-nay-toi-khong-can-han-nua/2564165/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.