Tôi ngồi trên ghế sôpha, trước mặt tôi là một cô gái lạ mặt đang mặc quần áo của Uyển Nghi, chân trần, vừa tắm gội xong, đang lau mái tóc ướt nhèm… Một người dù ngốc nghếch đến mấy cũng đều biết được như thế là thế nào, cũng đều đoán được giữa tôi và Ngải Mạt đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tôi thực sự đã không làm gì cả mà! Tôi muốn giơ cả hai tay lên trời đầu hàng, tôi muốn khóc nhưng không có một giọt nước mắt nào cả. Thế gian này sao lại có những chuyện trùng hợp khiến con người ta phát điên lên như vậy.
Tôi vội vàng đứng dậy, muốn giải thích vài câu gì đó nhưng không thể giải thích rõ đầu cuối câu chuyện.
Ngải Mạt thì ngược lại, cô ấy tỏ ra rất bình thản, chỉ ngắm nhìn một chút Uyển Nghi lúc cô ấy vừa bước vào, kèm theo đó là một chút ngạc nhiên nho nhỏ rồi lại tiếp tục quay người vào trong nhà lau tóc, không cuống quýt không hoảng loạn, trang nhã và cao quý như đang khiêu vũ vậy.
Uyển Nghi nhìn tôi với ánh mắt của người đang không hiểu chuyện gì xảy ra rồi lại nhìn người được coi là “kẻ thứ ba” đang thản nhiên đứng xoay lưng lại lau tóc kia, khuôn mặt cô ấy dần dần trở nên tái nhợt.
Tôi đoán rằng chiến tranh thế giới lần thứ ba chắc chắn sắp diễn ra trong ngôi nhà này rồi. Tôi nhẩm tính xem nếu hai người phụ nữ kia ẩu đả với nhau, ai sẽ là người chiến thắng, tôi phải bênh vực ai đây, sau đó, ánh mắt lại nhìn về phía Uyển Nghi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-em-da-chon-cat-cho-anh/62038/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.