"Chuyện gì cơ?"
Hai huynh muội nhìn nhau, Thẩm An An khó hiểu hỏi.
"Không có gì."
Thẩm Trường Hách thở ra một hơi thật dài.
"Chuyện này tuyệt đối không phải ý của Tứ Hoàng Tử. Nếu ta đoán không sai, hẳn là do cô mẫu tự ý quyết định. Giờ đây, Nhị Hoàng Tử thế lực suy yếu, còn Tứ Hoàng Tử lại một mình độc chiếm ưu thế, có lẽ bà ấy đã không thể chờ đợi thêm nữa."
Chẳng lẽ nàng đã hiểu lầm hắn rồi sao?
"Nhưng dù thế nào đi nữa, Thẩm gia đúng là vì hắn mà bị cuốn vào vòng xoáy này."
Hắn bị m/ắ/n/g cũng không oan.
"Công tử, cô nương, Lâm cô nương đến thăm cô nương."
Bà gác cổng vội vã vào báo.
Thẩm Trường Hách thoáng đỏ mặt, giọng hơi mất tự nhiên: "Mấy ngày trước, ta có nhắc sơ qua chuyện muội vào cung trong thư. Nàng ấy lo lắng, chắc nghe tin muội đã về nên mới đến thăm."
Thẩm An An bật cười: "Tẩu tẩu đúng là thương yêu muội thật. Nói cho cùng, vẫn là vì đại ca được lòng nàng ấy."
"Đừng nói lung tung."
Thẩm Trường Hách lườm nàng một cái. "Nữ nhi nhà người ta, đừng nói mấy lời chẳng đâu vào đâu, kẻo làm nàng ấy xấu hổ."
"Được rồi, muội nhớ rồi."
Thẩm An An nghiêng đầu dặn Mặc Hương: "Mau mời Lâm cô nương ra đình trong hoa viên, ta sẽ đến đó đợi."
Nói rồi, nàng liếc sang thấy Thẩm Trường Hách vẫn còn đứng yên, liền cười hỏi: "Đại ca không bận việc sao? Sao còn chưa đi?"
Thẩm Trường Hách nhíu mày, vành tai đỏ bừng, giơ tay gõ nhẹ lên trán nàng: "Muội dám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/2769210/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.