Tứ Hoàng Tử rất thuận lợi được mời đến Đoan phủ. Đoan Mộng Mộng vui mừng khôn xiết, cả đêm thấp thỏm không yên, đến giờ mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Tiêu Uyên đang ở tiền sảnh nói chuyện riêng với Đoan lão phu nhân. Nghe tin, Đoan Mộng Mộng vội chạy đến, ôm lò sưởi tay, đứng chờ trong sân.
“Nay cô nương không cần lo lắng nữa rồi, Tứ Hoàng Tử vừa nghe cô nương mời liền lập tức đến ngay. Chắc chắn trong lòng người có cô nương rồi.”
Nha hoàn đứng bên cạnh nịnh nọt, nói đúng điều nàng muốn nghe.
Đoan Mộng Mộng liếc nàng ta một cái, giả vờ trách mắng: “Đừng nói linh tinh, để người khác nghe thấy thì không hay.”
Thế nhưng ánh mắt nàng ta lại không rời khỏi cánh cửa tiền sảnh, trên gương mặt tràn đầy vẻ mong đợi.
Chỉ cần người chịu đến là tốt rồi. Trên đường đi Hương Giác Tự, nàng ta sẽ tìm cơ hội nhắc khéo về ngày hạ sính lễ.
Vừa nghĩ đến đây, cửa tiền sảnh đã mở ra. Người bước ra trước là Đoan lão phu nhân. Bà vừa thấy Đoan Mộng Mộng liền quét mắt nhìn nàng một cái, sau đó lập tức quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện với Tiêu Uyên, người bước ra sau bà một bước.
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Đoan Mộng Mộng thoáng chững lại. Nàng ta nhạy bén nhận ra sắc mặt tổ mẫu có chút không đúng, thái độ đối với nàng ta cũng không còn nhiệt tình như hôm qua.
Nhưng nhìn dáng vẻ cung kính của bà khi nói chuyện với Tiêu Uyên, Đoan Mộng Mộng lại cảm thấy có lẽ là do mình nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/2769238/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.