"Cô nương, Tứ Hoàng Tử đã đi xa rồi."
Nha hoàn khẽ nhắc nhở, lúc này Đoan Mộng Mộng mới hoàn hồn, vội vàng nhấc váy đuổi theo. Nhưng nàng ta chỉ là nữ nhi yếu ớt, sao có thể theo kịp một nam nhân trưởng thành, lại còn là người luyện võ từ nhỏ chứ?
Đến khi đuổi kịp, nàng ta đã đứng trên đỉnh núi.
Tiếp tục không dừng bước, Tiêu Uyên lướt qua đại điện mà đi thẳng về phía hậu viện chùa.
Đoan Mộng Mộng ngẩn người, muốn hỏi hắn định đi đâu, nhưng nơi này là chốn thanh tịnh, nàng ta không tiện lên tiếng quấy rầy.
Cũng may, Khánh An vẫn còn ở lại, tiến đến nói với nàng: "Điện hạ có việc quan trọng, cần đến gặp Đại sư Văn Âm trước. Đoan Tam cô nương cứ theo kế hoạch ban đầu, vào đại điện tụng kinh cầu phúc là được."
Nói xong, hắn không thèm để ý sắc mặt khó coi của Đoan Mộng Mộng, liền nhanh chóng đuổi theo Tiêu Uyên.
Rừng trúc vẫn còn đó, chỉ là vào thời điểm này đã trở nên trơ trụi. Một lớp sương mỏng phủ trên thân trúc, gặp ánh mặt trời liền hóa thành những giọt nước lăn dài xuống.
Trong thiền phòng, Đại sư Văn Âm đang tụng kinh, vừa ngước lên liền thấy Tiêu Uyên. Khuôn mặt xưa nay luôn tĩnh lặng của ông cũng không khỏi thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Thí chủ."
"Người ta muốn gặp, ta đã đưa đến rồi." - Tiêu Uyên lạnh nhạt nói.
Đại sư Văn Âm vẫn ngồi trên bồ đoàn, có vẻ không muốn động đậy: "Người xuất gia không nói dối."
Tiêu Uyên chỉ liếc ông một cái, sau đó bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/2769239/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.