Tại thư phòng của Tứ Hoàng Tử.
Lăng Thần Dật nhìn tấu chương vừa được cấp tốc gửi từ Từ Châu đến, có chút không thể tin nổi:
"Mưa tuyết ở Từ Châu ngừng rồi?"
"Ừm." - Tiêu Uyên đáp hờ hững.
Lăng Thần Dật đặt tấu chương xuống, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn: "Huynh bày mưu tính kế với Đoan gia, là vì đã biết trước rằng mấy ngày nay Từ Châu sẽ ngừng mưa tuyết sao?"
"Ừm."
Lại là một câu trả lời nhẹ tênh. Lăng Thần Dật cau chặt mày: "Đây là thiên cơ đó! Ngay cả Khâm Thiên Giám cũng không thể đoán chính x-ác khi nào mưa tuyết ở Từ Châu sẽ ngừng, sao huynh biết được?"
Tiêu Uyên khẽ nhếch môi, không đáp.
Mấy kẻ ở Khâm Thiên Giám có chút bản lĩnh đó, nhưng so với Đại sư Văn Âm thì chẳng đáng kể gì.
Lăng Thần Dật càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Thì ra từ đầu đến cuối, hắn đã sắp đặt mọi thứ. Hắn còn tưởng rằng mình đã dùng lời khuyên bảo để góp phần lay chuyển được đôi chút.
Lăng Thần Dật thở dài nặng nề: "Tốn công xoay vòng vòng như vậy, chỉ để từ hôn. Tiêu Uyên, huynh thật sự khiến ta… không biết nên nói gì luôn."
Đoan gia đứng sau là vô số môn sinh văn nhân, thế lực không thể coi thường.
Nhưng không thể phủ nhận, cách làm này so với việc trực tiếp đối đầu với hoàng đế, quả thực ổn thỏa hơn nhiều.
"Bảo người đem tấu chương trình lên Hoàng Thượng đi."
Lăng Thần Dật cầm tấu chương lên, bất lực nói: "Sáng mai vào triều, chỉ e lại một trận phong ba. Nước cờ này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/2769240/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.