Tống Nguyệt Ngôn ngồi ở góc nhà ngập nắng nhất, tay thêu hoa văn trên chiếc mũ hổ đầu.
Giang Lệ Thư vừa cắn hạt dưa vừa quan sát tay cô:
“Nguyệt Ngôn đang thêu mũ hổ đầu, là hy vọng đứa trẻ trong bụng là con trai đúng không?”
Tống Nguyệt Ngôn không ngẩng đầu lên, đáp:
“Dù là trai hay gái, tôi đều yêu thương.”
“Thêu mũ hổ đầu là mong con khỏe mạnh, lớn lên bình an. Hơn nữa, ai nói chỉ có con trai mới được đội mũ hổ đầu?”
Nụ cười trên gương mặt Giang Lệ Thư cứng lại, rõ ràng là không tin.
Nhưng cô ta vẫn tỏ ra tươi cười:
“Chị nói đúng.”
Bầu không khí trở nên ngột ngạt trong chốc lát, Giang Lệ Thư lại mở lời:
“Tính ra, đứa trẻ trong bụng chị cũng gần ba tháng rồi nhỉ?”
“Chị thật may mắn, đứa bé trong bụng chị ngoan ngoãn. Ngày trước tôi mang thai Quả Quả, khổ sở không sao kể hết.”
Tống Nguyệt Ngôn khẽ cười.
Năm đó, khi Giang Lệ Thư mang thai, Dư Lâm Châu còn chưa được điều về quân khu Bắc Kinh. Giang Lệ Thư vì không hợp với mẹ Dư, nên luôn sống bên ngoài.
Dù không thích Giang Lệ Thư, mẹ Dư cũng chưa từng trách móc nặng nề.
Quan hệ giữa hai người vốn nhạt nhòa, không qua lại nhiều.
Nhưng vì Giang Lệ Thư đang mang thai, mẹ Dư vẫn chăm sóc cô ta phần nào.
Thế nhưng trong mắt Giang Lệ Thư, đó lại là biểu hiện của việc mẹ Dư phải “nhún nhường” vì đứa bé trong bụng cô ta.
Con người là vậy, chỉ cần nhường một lần, sẽ khiến người khác lấn tới.
Giang Lệ Thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-vi-yeu-ma-nhan-con-nguoi-khac-kiep-nay-vi-minh-ma-buong-het/2764903/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.