“Đã ăn xong chưa?” Đinh Tễ ra khỏi siêu thị, gọi điện cho Lâm Vô Ngung ăn vặt ở con phố đối diện.
“Vẫn còn một miếng nữa.” Lâm Vô Ngung nói.
“Sao hôm nay cậu ăn chậm vậy.” Đinh Tễ nói, “Tôi mua xong đồ rồi này.”
“Sao cậu không nói hôm nay còn thừa lại nhiều thế.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi ra rồi đây.”
Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung đi ra khỏi quán mì phía đối diện, vừa lau miệng vừa vẫy tay, sau đó chạy tới.
“Mua được gì rồi?” Anh nhìn túi đồ.
“Đồ ăn thôi, còn có cả văn phòng phẩm nữa.” Đinh Tễ nói, “Trừ những thứ mua cho bọn trẻ, tôi còn mua thêm cho Đinh Mãn một hộp văn phòng phẩm.”
“Vậy thì đi thôi.” Lâm Vô Ngung cầm lấy cái túi, “Cậu lái xe đi.”
“Lời này của cậu làm tôi có cảm giác ảo tưởng.” Đinh Tễ đi tới chỗ đỗ xe điện ở bên cạnh, đẩy xe của mình ra.
“Ảo giác gì?” Lâm Vô Ngung đặt cái túi xuống chỗ để chân, ngồi xuống ghế sau, “Làm cho cậu cảm thấy như mình lái cái xe van cũ nát của Lưu Kim Bằng tới đây hả?”
Đinh Tễ bật cười: “Cảm giác như mình cũng có xe! Không liên quan gì tới xe Van của Lưu Kim Bằng cả!”
“Hôm qua vừa mới ngồi xe của cậu ta,” Lâm Vô Ngung xoa xoa hông cậu, “Cái xe Van ấy là ký ức về xe gần đây nhất của tôi.”
“Bỏ tay ra.” Đinh Tễ lái xe đi.
Lâm Vô Ngung dán vào lưng cậu, tay vòng qua đặt lên trên đùi cậu.
Đinh Tễ lại thở dài: “Lát nữa cậu lái đi.”
“Tôi không biết lái.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-ngao/1142498/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.