Đinh Tễ vừa đi về phía quán ăn vặt, vừa quay đầu lại nhìn. Lâm Vô Ngung và mấy người Lữ Nhạc vừa đi vừa nói chuyện, đi đường thỉnh thoảng còn chống hông, đưa tay lên cổ, sau đó còn lắc người.
Đinh Tễ quay đầu lại, nhìn chẳng giống ghen chút nào, còn rất thoải mái!
Rất không nghiêm túc.
Cái thái độ kia còn gọi là học thần gì.
Khi đi tới quán ăn vặt, Đinh Tễ không nhìn thấy Tôn Lâm.
Đinh Tễ do dự, không biết là Tôn Lâm chưa tới, hay đột ngột thay đổi ý định hoặc chưa biết chừng cô gửi tin nhắn là vì cô chọn chơi mạo hiểm.
Cậu đi vào trong quán ăn vặt, mua hai que kẹo, bóc một que ra ngậm.
Đinh Tễ xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài cửa đứng mấy phút, không thấy người thì sẽ đi. Chợt có người vỗ vai cậu từ phía sau: “Đinh Tễ?”
“A.” Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Tôn Lâm đang xách giỏ mua sắm, trong giỏ toàn là đồ ăn vặt.
Tôn Lâm cười với cậu: “Ngại quá, làm tốn thời gian của cậu rồi.”
“Không sao.” Đinh Tễ vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Lâm liền biết ngay chắc chắn không phải tỏ tình, cậu xoay que kẹo, “Cậu tìm tôi có việc gì thế?”
“Là thế này…” Tôn Lâm nhìn trái nhìn phải, “Mấy bạn cùng phòng của cậu không tới đây cùng à?”
“Không.” Đinh Tễ nói.
“Ừm,” Tôn Lâm kéo giỏ đồ tới bên cạnh giá hàng, dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói, “Cậu có biết chuyện Lưu Dương viết thư tình cho tớ không?”
Tuy rằng cậu có thể đoán được ra là không phải Tôn Lâm tỏ tình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-ngao/1142509/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.