Khi Lâm Vô Ngung quay lại ký túc xá, ký túc xá đã không còn ai nữa rồi, lúc này có lẽ mọi người đều đang ở trong nhà ăn hoặc phòng học.
Anh xé băng gạc trên mặt xuống, soi gương nhìn, miệng vết thương đã đông máu, nhìn vẫn ổn, không dọa người.
Điện thoại kêu lên một tiếng.
Đinh Tễ gửi tin nhắn tới.
– Cậu đi bệnh viện hoặc là phòng y tế xem lại vết thương kia đi, khi rửa mặt đừng chạm vào nước.
– Vậy rửa kiểu gì, dùng khăn khô lau à?
– Trí thông minh của cậu như vậy mà cũng xứng gọi là học thần?
Lâm Vô Ngung cười cười đi vào trong phòng tắm, phải tắm một cái.
Nhưng vì để xứng với xưng hô học thần này, anh mở vòi nước súc miệng trước, sau đó lấy khăn mặt nhúng nước, lau xung quanh miệng vết thương, sau đó nửa lau nửa rửa mặt.
Tắm xong anh gửi tin nhắn cho Trần Mang, bảo Trần Mang mang đồ ăn sáng tới phòng học giúp anh.
Đói rồi.
Rất đói.
Nhưng vẫn phải đi tới phòng y tế.
Bình thường Lâm Vô Ngung sẽ không cẩn thận như vậy, nhưng dù sao cũng sắp thi, lỡ như nhiễm trùng hay là có vấn đề gì khác sẽ phiền phức.
Học ở Trung học phụ thuộc ba năm nay, Lâm Vô Ngung tổng cộng tới phòng y tế hai lần, một lần là do Hứa Thiên Bác bị trật chân khi chơi bóng chung, còn có một lần là Trần Mang nghịch chổi nhưng mà tài nghệ không tinh nên tự chọc vào mắt của mình.
Hôm nay là lần đầu tiên anh vào phòng y tế vì bản thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-ngao/1142594/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.