Đinh Tễ ngồi xuống đối diện Lâm Vô Ngung.
Quán mì xào này rất nổi tiếng, Lâm Vô Ngung vừa nói cậu lập tức đoán ra là ở đây.
Lúc này còn đúng vào giờ cơm trưa, đối với một người mấy ngày liền cố gắng nghiêm túc ôn tập suốt đêm mà nói, tới giờ là ăn cơm chính là một việc rất quan trọng.
Cậu rút một đôi đũa từ ống đũa bên cạnh ra, cúi đầu ăn một miếng: “Cậu biết tôi sẽ tới sao? Nếu như tôi không tới, phần này lại bỏ phí.”
“Không lãng phí.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hả?” Đinh Tễ ngẩng đầu nhìn anh.
“Không giấu gì cậu.” Lâm Vô Ngung hắng giọng, “Hai đĩa này đều là của tôi.”
Đinh Tễ sững sờ: “Cái….”
“Hơn nữa đĩa kia….” Lâm Vô Ngung chỉ chỉ đĩa mì xào mà cậu đang ăn, “Ngại quá, tôi vừa mới ăn hai miếng.”
“Không phải,” Đinh Tễ giật mình đứng thẳng dậy, quăng đũa lên trên bàn, “Cậu nói xem, không phải cậu có thù gì với tôi đấy chứ.”
“Cậu ăn đĩa này được rồi.” Lâm Vô Ngung không nói nhiều thêm nữa, đẩy một đĩa khác tới trước mặt cậu, cầm đĩa cũ đi.
“…..Không phải cậu muốn ăn hai đĩa sao?” Đinh Tễ có chút xấu hổ, nhìn lướt qua đĩa mì xào trước mặt, “Không phải cậu nói hai đĩa đều là của cậu sao?”
“Cậu có ăn hay không?” Lâm Vô Ngung hỏi, lại giúp cậu lấy một đôi đũa mới, đặt lên trên vành đĩa.
“Không ăn,” Đinh Tễ nói, “Ai mà biết được đĩa này cậu đã liếm qua hay chưa, lát nữa tôi ăn một miếng chưa biết chừng cậu lại nói một câu, a đĩa này tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-ngao/1142613/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.