Trình Đức Huyền đi rồi, Chiết Hương Nguyệt biết chuyện Lục Thất dùng chiến mã đổi lương thực thì không khỏi oán giận nói:
- Sao lại muốn dùng chiến mã để đổi lương thực, không phải đã nói dùng than đá sao?
Lục Thất mỉm cười giải thích nói:
- Dùng than đá đổi lương thực, Triệu Khuông Nghĩa chưa chắc đã động lòng, còn đối với Hà Tây nhất định phải có lương thực để qua mùa đông.
- Nhưng dùng năm ngàn chiến mã để đổi lương thực là quá nhiều, sẽ khiến cho sức chiến đấu của quân Hà Tây yếu đi rất nhiều. Chúng ta có thể dùng tiền mua một phần được mà.
Chiết Hương Nguyệt tiếc nuối nói.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Dùng chiến mã đổi lương thực chỉ giải quyết được hơn một nửa vấn đề cần thiết, còn có những thứ cần thiết khác phải dùng tiền đi mua, ví dụ như mua rượu, than đá, vải vóc, dược liệu. Muốn sống yên ở Hà Tây nhất định phải để nhân dân Hà Tây cảm thấy được ăn no mặc ấm, tiện chú ý đến kế sinh nhai của Thạch Châu và Ngân Châu.
- Ồ, ra là chàng nghĩ như vậy.
Chiết Hương Nguyệt ngạc nhiên nói.
Lục Thất gật đầu:
- Nêu muốn Hà Tây trở nên giàu có, nhất định phải phát triển nông nghiệp và buôn bán. Tiền của chúng ra chính là tiền vốn để hấp dẫn thương nhân đến Hà Tây. Phải có nhiều thương nhân đến Hà Tây thì sản xuất mới lưu thông, có lưu thông thì việc sản xuất của Hà Tây mới có giá trị.
Chiết Hương Nguyệt gật đầu lại nói:
- Tiếc là Phủ Châu không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-phong/48424/quyen-5-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.