Độc Vô Thường “hắc” một tiếng ngoảnh sang một gã đại hán hỏi : 
- Đã đến đâu rồi? 
Gã đại hán ấy thò đầu ra nhìn, đoạn đáp : 
- Còn hơn một dặm nữa là đến Tân Trịnh. 
Độc Vô Thường gật đầu, quay lại cười khan nói : 
- Ý của lão phu định đêm nay nghỉ ngay ở Tân Trịnh, ngày mai đến Đăng Phong, ngày kia đến Lạc Dương, rồi sau đó đến Trường An, lão đệ có phản đối không? 
Do Nhân Kiệt ơ hờ đáp : 
- Do mỗ không có ý kiến. 
Độc Vô Thường cười u ám : 
- Nếu trước khi đến Trường An mà vẫn không gặp tam ca của lão đệ, lão phu đành phải xin lỗi lão đệ thôi. 
Do Nhân Kiệt nhắm mắt : 
- Chúng ta hãy chờ vận may thôi, chẳng ai phải xin lỗi ai cả. 
Ba hôm sau vào giờ ngọ, xe ngựa đã tiến vào thành Lạc Dương. 
Độc Vô Thường cười gian xảo hỏi : 
- Đã đến Lạc Dương rồi, lão đệ có ý định ở chơi vài hôm chăng? 
Ý đồ của Độc Vô Thường hết sức rõ rệt, lão đã nghĩ là địa điểm hẹn gặp của Do Nhân Kiệt với vị tam ca kia rất có thể chính là Lạc Dương. 
Do Nhân Kiệt biết là tia hy vọng sống hoàn toàn nằm trong sự thăm dò này của Độc Vô Thường, dĩ nhiên đâu dám để cho lão tặc này thất vọng. Bèn vờ ngẫm nghĩ một lúc, đoạn ngẩng lên hỏi : 
- Trong thành Lạc Dương, ngôi tửu lầu nào to nhất? 
- Lạc Dương đệ nhất lầu! 
- Lạc Dương đệ nhất lầu... Ừm! Cái tên nghe thật có khí phái... nhưng 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-but-than-hiep/1066873/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.