Sáng hôm sau mặt trời lên cao.
Trình Lê tỉnh giấc từ trong mơ, biết được Tiêu Hoài Huyền đã sớm rời đi, trong lòng nhẹ nhõm thở phào. Nàng từ tốn đứng dậy, tắm gội, rửa mặt chải đầu, rồi dùng bữa. Mọi thứ xong xuôi, Tống Thái y người mỗi ngày đến bắt mạch an thai cho nàng cũng đến. Trình Lê từng bước làm theo, để y bắt mạch. Thai nhi trong bụng nàng mọi thứ đều tốt.
Trong lòng Trình Lê có chút vui mừng đặc biệt, bởi vì hôm qua nàng đã xác nhận tin tức ca ca còn sống.
Gần đến giờ ngọ, nàng đang xem thoại bản trước bàn, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động không nhỏ. Ban đầu là một âm thanh cực lớn, theo sau là tiếng quản sự thái giám Trường Phúc của biệt viện Ngự Lan quở trách và mắng mỏ. Trình Lê bị phân tán sự chú ý. Không chỉ nàng, sáu cung nữ trong phòng cũng vậy.
Một người nói: “Giờ này, hẳn là dân trồng rau ở nhà vườn đến đưa đồ ăn, nô tỳ đi nhìn một cái.”
Trình Lê bảo nàng đi, nhưng sau đó buông sách xuống, lại gọi người đó lại, bảo cung nữ lấy áo choàng cho nàng khoác thêm, rồi cũng cất bước đi.
Nghe như tiếng xe đổ, Trình Lê sợ Trường Phúc quá mức làm khó dân trồng rau kia, bởi vậy mới đi theo.
Nàng ra khỏi tiểu viện, chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy tình hình cách đó không xa, đúng như nàng đã đoán. Thật là dân trồng rau nhà vườn đến giao đồ, có lẽ vì hôm trước tuyết rơi, mặt đất vẫn còn hơi trơn trượt, xe bị lật,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-dien-xuan-trieu-nguyet-nguyet-duc-thi/2792917/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.