🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“A Lê ! Không được ! Ca đồng ý chịu trói, muội đừng làm chuyện dại dột, đao kiếm không có mắt, nguy hiểm lắm, mau bỏ thanh đao xuống! Nghe lời ca, mau bỏ thanh đao xuống!”

Trình Trạch An trong lòng đau như bị thiên đao vạn quả.

Muội muội y từ nhỏ đã được y nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ bị va chạm một chút y đều không chịu nổi, làm sao y có thể chịu đựng việc nàng đặt thanh đao lên cổ mình.

Trình Lê không đáp lời ca ca, cũng không nghe lời y.

Nàng sẽ không để ca ca nàng bị bắt, rơi vào tay Tiêu Hoài Huyền thì khả năng sống không bằng ch·ết.

Nàng vẫn thẳng tắp nhìn Tiêu Hoài Huyền, rồi sau đó lần nữa cất cao giọng ra lệnh cưỡng chế: “Ta đếm tới ba…”

Chưa kịp nói ra chữ “một”, nàng liền nghe nam nhân kia gần như là cắn răng ken két, lập tức hạ lệnh xuống dưới: “Truyền Khương Thừa Linh, làm theo lời nàng nói!”

Người bên cạnh lập tức đi.

Ánh mắt hai người vẫn đối diện, không ai thay đổi.

Đợi đến khi người được phái đi rồi, Tiêu Hoài Huyền mới hướng về phía Trình Lê mở miệng.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, lạnh băng, ngữ điệu lương bạc, xa cách, lại hàm chứa vài phần khinh miệt rõ ràng.

“Trình Lê, ngươi thật sự cho rằng, Trẫm quan tâm đến sống ch·ết của ngươi sao?”

Trình Lê chém đinh chặt sắt, không hề yếu thế đáp lại: “Ngươi không thèm để ý, ta cũng không cảm thấy ngươi để ý. Chỉ là đánh cược một mạng thôi! Bởi vì, ta có lợi thế, trong bụng ta có con của ngươi, mà ngươi thì muốn đứa trẻ này. Ngươi ta đều có người phải bảo vệ. Ngươi muốn bảo vệ con của ngươi, ta muốn bảo vệ ca ca ta, đơn giản như vậy thôi. Ngươi không tin ta làm được, cứ thử xem.”

Nàng nói rồi càng kề con dao về phía mình.

Cổ trắng như tuyết bị cắt qua một đường chỉ mỏng, máu tươi chảy xuống.

Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền đột biến, cực kỳ khó phát hiện. Bước chân hắn trong khoảnh khắc khẽ động về phía trước, nhưng rồi lại lập tức dừng lại, vững vàng nắm chặt tay.

Sự uy h·iếp chói lọi.

Tiêu Hoài Huyền cả đời chưa bao giờ bị người uy h·iếp. Hắn cũng không bao giờ cho phép người khác uy h·iếp mình, càng chưa bao giờ nghĩ đến, một ngày nào đó có thể bị một nữ nhân uy h·iếp đến mức này, mà hắn chỉ có thể thuận theo lời nàng.

Đôi mắt hắn ghim chặt lấy nàng, đặc biệt là con dao nàng đặt trên cổ. Giọng nói lạnh như băng, hắn giơ tay hướng về phía nàng ra lệnh cưỡng chế: “Ngươi đừng làm càn, bỏ xuống.”

Trình Lê không bỏ.

Tiêu Hoài Huyền càng phẫn nộ, lạnh giọng lần nữa, phỏng chừng là đang đè nén lửa giận vô tận:

“Trẫm thả hắn đi, ngươi bỏ con dao xuống.”

Trình Lê vẫn như cũ không động đậy.

Nàng sao có thể tin lời hắn nói?

Tiêu Hoài Huyền kiên nhẫn đã đến cực hạn, đôi tay hắn nắm chặt phát ra tiếng “răng rắc”.

Một trận gió thổi lên, cuốn theo một sợi bụi tuyết trên mặt đất. Không khí ngưng đọng, lạnh hơn cả tiết trời cuối đông này mấy lần. Xung quanh những cây tùng tuyết, hoa mai đều lay động dưới gió. Binh lính san sát, cung nỏ, đao kiếm ánh lên hàn quang dày đặc.

Hai người giằng co đứng đó, khoảng cách ở giữa không quá năm bước, nhưng lòng lại cách thiên sơn vạn thủy.

Sau một hồi lâu, không ai nói một lời.

Mãi đến khi Khương Thừa Linh bị đưa tới.

Trình Lê lập tức nhìn sang, người như nàng yêu cầu, là bị trói đến.

Trình Lê lập tức lần nữa ra lệnh cưỡng chế: “Buộc hắn vào ghế! Nhanh lên!”

Trình Lê biết với thân thủ của người này, ca ca nàng căn bản không phải đối thủ của hắn ta.

Hơn nữa, trên người hắn ta dường như chỗ nào cũng có dao. Trình Lê đã từng nhìn thấy hắn ta dùng một thanh chủy thủ, mắt thường căn bản không thể nhìn thấy động tác ấy, chỉ một lớp dây thừng mỏng manh sao có thể trói được người này?

Nàng vừa dứt lời, liền nghe giọng Tiêu Hoài Huyền theo đó cất lên, như bọc trong băng đá, từ kẽ răng mà nặn ra: “Làm theo lời nàng nói!”

Lập tức có người dọn ghế đến.

Khương Thừa Linh lười biếng dựa vào đó ngồi xuống.

Binh lính quấn thêm vài sợi dây thừng quanh người hắn ta, cố định thân thể vào chiếc ghế.

Đôi mắt hắn ta dường như không nhìn đi đâu cả, cúi đầu, nhưng thực tế chỉ vài vòng đã nhìn rõ tình hình xung quanh.

Nếu không phải hắn ta toàn thân chịu trói, nhất địng có thể nhẹ nhàng hất văng thanh kiếm trong tay nàng.

Không chỉ hắn ta có thể, kỳ thực, Bệ hạ cũng có thể.

Thân thủ của Bệ hạ không thua kém hắn ta là bao.

Chỉ e là…

Hắn không phải bận tâm đến long duệ trong bụng nàng, mà là bận tâm đến nàng.

Trình Lê trơ mắt nhìn Khương Thừa Linh bị trói lại lần thứ hai. Hắn ta cũng rất thức thời mà cúi đầu, không tham dự. Lúc này nàng mới đưa ra yêu cầu tiếp theo: “Để ca ca ta đi!”

Tiêu Hoài Huyền lặp lại: “Cho hắn đi.”

Binh lính lục tục nhường đường.

Yết hầu Trình Trạch An nghẹn ngào, tim như bị dao cắt, vành mắt đã phiếm hồng, hơi thở khó khăn.

“A Lê…”

Trình Lê chỉ thúc giục: “Ca, đi mau, trốn thật xa! Đừng lo cho muội…”

Lời nàng vừa nói, là nói cho Tiêu Hoài Huyền nghe, cũng là nói cho ca ca nàng nghe, để ca ca nàng yên tâm.

Trong bụng nàng có con của Tiêu Hoài Huyền, Tiêu Hoài Huyền tạm thời sẽ không làm gì nàng.

Nhưng Trình Trạch An làm sao có thể yên tâm.

Đó là muội muội mà y hận không thể hàm ở trong miệng mà che chở..

“Ca, mau!”

Trình Lê tiếp tục thúc giục.

Trình Trạch An dù muôn vàn không nỡ, nhưng cũng biết rõ nếu mình không đi, sẽ uổng phí khổ tâm của muội muội. Y đành nuốt xuống chua xót, cất bước.

“A Lê bảo trọng.”

Trình Lê nghẹn ngào, đồng ý trong tiếng nức nở.

Trình Trạch An phi thân nhảy lên, trong khoảnh khắc đã thoát đi.

Người đi rồi, mọi nơi lần nữa khôi phục vẻ vắng lặng.

Trình Lê đưa ra yêu cầu cuối cùng: “Ai cũng không được nhúc nhích!”

Nàng nước mắt đong đầy nhìn chằm chằm Tiêu Hoài Huyền, để giành cho ca ca nàng thời gian thoát đi cuối cùng.

Khương Thừa Linh không ra tay, ca ca nàng liền có chín phần cơ hội thoát được.

Rốt cuộc, trước đây Tiêu Hoài Huyền đâu phải không phái người khác bắt giữ ca ca nàng.

Thời gian lặng lẽ trôi đi.

Khương Thừa Linh cúi đầu, dùng ủng vẽ hình xoắn ốc trên mặt đất, như thể vô tâm vô phế, nhưng thực ra toàn bộ sự chú ý đều đặt vào Trình Lê.

Đại khái qua mười lăm phút.

Tiểu cô nương kia cuối cùng cũng đuối sức, trên tay vô lực, không thể nâng nổi thanh kiếm nữa. Như vậy cũng liền lộ ra sơ hở cực lớn. Nàng vẫn luôn rất tập trung, nhưng giờ sự chú ý đã phân tán, chỉ trong một cái chớp mắt, nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Hoài Huyền chợt ***** chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, bay vào thân kiếm. Lực chấn động truyền đến tay Trình Lê, ngay lập tức liền đánh rơi thanh kiếm trong tay nàng.

Trình Lê khẽ rên một tiếng, tất nhiên là không hề chuẩn bị. Nàng liên tiếp lùi về phía sau vài bước, suýt nữa ngã, nhưng cổ áo choàng liền bị Tiêu Hoài Huyền tiến lên túm chặt, xách lên.

Hai người mặt đối mặt tức thì sát gần, khoảng cách chỉ gang tấc.

Giọng hắn như bị sương tuyết bao phủ, răng cắn chặt, tựa gió lạnh thổi qua hoang vu tuyết địa, khiến người ta từ đáy lòng nổi lên cảm giác lạnh lẽo: “Ngươi, thật là chán sống!”

Chợt liền một phen ôm lấy nàng, hướng về tẩm cung của hắn.

Trình Lê giãy giụa: “Ngươi buông ta ra!”

“Ngươi không được sai Khương Thừa Linh truy gi·ết ca ca ta!”

“Ca ca ta nếu ch·ết, Tiêu Hoài Huyền, ta sẽ liều mạng với ngươi! Ta nhất định sẽ không sinh hạ con của ngươi! Ta muốn cùng ngươi… đồng quy vu tận!”

Nàng một đường giãy giụa, thậm chí giơ tay đánh hắn hai cái, nhưng sức lực của nàng, đánh vào người hắn e là giống gãi ngứa vậy.

Vừa ôm nàng đến tẩm cung của mình, hắn liền kéo rèm che, ném nàng lên giường, rồi sau đó bắt đầu tự cởi bỏ quần áo, vứt xuống đất.

Không dừng ở đó, hắn cũng giơ tay thô bạo xé mở y phục nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Lê trắng bệch, nói không sợ tất nhiên là giả dối.

Nàng cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng, ngực không ngừng phập phồng, khóc lóc, nhìn hắn, rồi nói một câu: “Ta đau bụng…”

Quần áo nàng đã bị hắn kéo ra hơn nửa, vô cùng lộn xộn.

Tiêu Hoài Huyền giữ chặt hai vai nàng, như gông cùm mà ghì chặt nàng ở đó, trong mắt có thể phun lửa.

Trình Lê lần nữa khóc òa lên: “Ta, ta đau bụng…”

Sau khi mang thai, nàng đã vài lần được hắn thị tẩm, hắn có kiềm chế, lực độ khác với lúc nàng chưa mang thai, dù sao hắn cũng muốn đứa bé kia. Nhưng Trình Lê nhìn thấy, hôm nay, hắn không giống như sẽ chiếu cố nàng, hắn tất nhiên sẽ trút đủ lửa giận mới thôi.

Trình Lê khóc lóc nói: “Ai đối xử tốt với ta, ta liền đối xử tốt với người đó, đây hẳn là bản tính của con người. Ca ca ta từ nhỏ yêu quý ta, nâng niu ta trong lòng bàn tay, ta đương nhiên cũng yêu huynh ấy, trân trọng huynh ấy. Ta là người có tình cảm, không phải động vật vô cảm! Ta và ngươi khác nhau. Người ta nói tích thủy chi ân, dũng tuyền để báo (ơn nhỏ như giọt nước, báo đáp như suối tuôn),người khác đối xử với ngươi thế nào, ngươi liền đối xử với người khác như thế đó. Ngươi không báo ơn, ta không bận tâm đến ngươi, càng không bức bách ngươi. Nhưng, Tiêu Hoài Huyền, ngươi đây là đang báo thù sao?”

Nước mắt nàng tuôn rơi xối xả. Nàng không hiểu, không thể lý giải, một người vì sao lại máu lạnh như vậy? Người khác đối tốt với nàng, nàng đều sẽ ghi tạc trong lòng, hận không thể hồi đáp gấp mười phần. Còn hắn được nàng cứu mạng, vì sao lại có thể lấy oán trả ơn, một chút báo đáp cũng không có?

Nàng nói xong, hắn không tiếp tục nữa, nhưng thần sắc trong con ngươi nửa phần không đổi, chỉ nắm lấy mặt nàng: “Cho nên, ngươi vẫn không biết thế nào là ngụy trang. Trẫm nói cho ngươi biết, quá khứ của ngươi quá sạch sẽ. Khi ngươi ở trong dơ bẩn, ngươi liền sẽ hiểu, chỉ cần có thể đạt được mục đích, lấy oán trả ơn, chẳng đáng là gì!”

Dứt lời lại nhìn chằm chằm nàng rất lâu, hắn đứng lên, đứng ở một bên giường, phảng phất đột nhiên bình tĩnh lại. Hắn vừa cài lại quần áo, vừa lạnh nhạt mở miệng: “Chờ ngươi sinh hạ đứa bé, Trẫm sẽ tìm ngươi tính sổ.”

Giọng nói phủ xuống, hắn rũ mí mắt, trên cao nhìn xuống liếc nàng một cái, rồi cất bước rời đi.

Sau một hồi lâu trong phòng yên tĩnh lại, tiếng bước chân của hắn biến mất.

Trình Lê nằm trên giường, ngực vẫn còn phập phồng, chưa hồi phục lại.

Qua rất lâu sau, nàng mới nước mắt lưng tròng xoay chuyển đôi mắt, chậm rãi đứng dậy, khẽ nhìn xung quanh ra ngoài…

Tiêu Hoài Huyền từ viện của nàng đi ra, vừa vặn gặp Khương Thừa Linh.

Khương Thừa Linh khẽ gật đầu, ngừng lại, không hỏi có truy đuổi không.

Tiêu Hoài Huyền cũng không đề cập.

Khương Thừa Linh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vũ Lâm Vệ rất nhanh đều rời đi.

Sáu cung nữ hầu hạ cũng theo sau đều quay trở về.

Một người đứng trước giường trấn an nương nương: “Chúng nô tỳ trở về lúc nãy thấy Bệ hạ và Khương Đô Đốc đứng cùng nhau, Bệ hạ chưa hạ lệnh cho Khương Đô Đốc truy đuổi người.”

Trình Lê cách lớp màn lụa nghe, sau khi nghe xong chậm rãi buông lỏng ra chiếc chăn đang nắm chặt, đáp lời cung nữ: “Đã biết.”

Trong lòng nàng biết được, nàng tạm thời tránh được một kiếp.

Ngày tháng tốt đẹp của nàng, chỉ còn sót lại trước khi sinh hạ long duệ…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.