Trận này còn dữ dội hơn hôm qua, miệng tôi cứ như vòi cứu hỏa, không ngừng nôn ọe.
Thứ tôi nôn ra có mùi khác với trước, lần này thứ nôn ra vừa tanh vừa hôi, tôi tự ngửi còn thấy kinh tởm.
Nôn một phát đến mức mù mịt trời đất, hai mắt mờ sao, thắt lưng tứ chi đau nhức.
Nôn xong, tôi nằm vật ra giường thở hổn hển, mẹ bưng nước ấm đến cho tôi súc miệng.
Tôi nhìn đống gớm ghiếc trong ba cái thùng lớn trước mặt, không thể tin được đó là do mình nôn ra, lúc đó tôi còn nặng chưa đầy tám mươi cân* nữa.
(*1 cân TQ bằng 0,5kg nên bé nặng có chưa đầy 40kg thôi nhé)
Bố tôi mang ba cái thùng vào phòng khách, ông Tư lấy một cái vợt với một cái chậu rửa mặt, bắt đầu vớt.
Nhìn những thứ được vớt ra, bố mẹ tôi vô cùng hoảng sợ.
Trong chậu rửa mặt có thứ gì đó đang bò lổm ngổm.
Cóc.
Thằn lằn.
Ve sầu.
Rùa nhỏ.
Nhưng quan trọng nhất là ——
Chúng nó vẫn còn sống.
Ngoài ra, còn có một ít đinh sắt rỉ sét, một ít xương cốt trắng như tuyết, một ít giấy bên trên viết mấy ký tự kỳ dị.
Bố tôi lúc đó như chết lặng.
"Lúc trước đi bệnh viện kiểm tra sao không thấy mấy thứ này chứ? Làm sao lại còn sống được?"
Bố tôi là sinh viên đại học đầu tiên trong thôn, ông học khoa học công nghệ, lúc nào cũng cho rằng mình rất hiểu biết, thậm chí có hơi coi thường nhà ngoại làm nghề này của tôi, chê họ ngu muội.
Nhưng lần này tận mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-giac-quai-dam-tap-1-ong-ly/1136491/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.