Vì trong phòng có bật lò sưởi nên chăn khá ấm, không những thế lại còn khiến người ta cảm thấy khô hanh. Mùi nước khử trùng bốc lên, khắp mọi ngóc ngách trong phòng đều có mùi như ở bệnh viện. Hoài Chân chui vào chăn, trước khi quấn chăn quanh mình thì ngửi một cái, vẫn không ưa nổi. Bất giác cô lại nhớ đến những đêm mưa ngày xuân và thu ở phòng khám Huệ Thị, những khi đó già Huệ thường treo sợi dây thơm an thần trên giá cắm nến, nến đốt dây mùi hương bay ra, ngào ngạt khắp phòng, vừa tự nhiên lại chân thực. Không giống mùi khử trùng ở bệnh viện phương Tây, dù xung quanh người người tấp nập, nhưng vẫn để người ta cảm thấy lạnh lẽo, trong hơi thở toát lên mùi chết chóc.
Mà phố người Hoa lại không chỉ có mỗi thế. Ở đó không có lò sưởi công cộng, cứ đến mùa đông là nhà nhà đều đốt lò lửa, không quá khô hanh; Nắng hè ở San Francisco không gắt, người từ miền Nam đến lại có thói quen dùng đồ tre cho mát; trà hoa cúc Long Tỉnh Phổ Nhĩ trong các quán ăn Quảng Đông được vận chuyển bằng đường biển đến, mùa đông tới là nhà nào nhà nấy cũng nấu canh xương heo, mùi thuốc và mùi gỗ đã trở thành bản sắc của phố người Hoa.
Có lúc cô cảm thấy người già Trung Quốc rất khéo léo tỉ mỉ, tuy bọn họ đi thuyền vượt biển đến đây, coi như đã đánh mất bảy phần thần thái, song vẫn khiến một người hiện đại như cô khó có thể hiểu thấu đáo trong vòng nửa năm một năm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-son-ho-diep/1446055/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.