Tuy đêm trước không hề làm gì, nhưng lợi thế của không-làm-gì là đúng bảy giờ sáng đã thức dậy. Ceasar xuống nhà ăn ở khách sạn ăn sáng, vì cô muốn ăn bữa sáng ở tiệm Khai Bình Quảng Đông trên phố người Hoa, còn anh thì không hứng thú lắm.
Trả phòng xong, đi bộ đến phố người Hoa cũng chỉ mới hơn tám giờ sáng. Ở đại lý du lịch phố người Hoa có bán vé tàu giá rẻ đi từ thành phố Atlantic đến bờ Tây cho toa người da màu – chưa chắc đã mua được giá vé này khi ở thành phố Atlantic. Trước đó cả hai đã thảo luận với nhau ở khách sạn, trong khi Hoài Chân ăn sáng, anh đi hai con phố để mua vé tàu. Đi đường nửa tiếng, tới phố người Hoa thì nắng lên, hai người chịu nóng không nổi, lúc đứng ngoài cửa tiệm trước khi chia ra, Hoài Chân bảo anh cởi áo khoác đưa cho cô, như vậy anh cũng dễ chịu hơn. Anh mặc khoác dạ màu xanh đen trông đàng hoàng, nhưng vừa tháo khăn quàng cổ xuống, Hoài Chân đã lập tức cười phì —— bên trong là áo tay ngắn màu lam đậm, lại sợ bị người ta nhìn ra manh mối nên nhét vạt áo vào lưng quần, thật đúng là nôn nóng muốn được đi nghỉ quá rồi.
Dù ăn mặc như thế, nhưng áo sơ mi tay ngắn rộng rãi đã vô hình để lộ vai rộng eo thon, khiến người trên nửa con phố đều quay lại nhìn anh.
Một lúc sau, chủ quán hỏi bằng quốc ngữ, “Bạn trai cháu hả?”
Cô hoàn hồn, cười nói, “Là chồng cháu ạ.”
Chủ quán cũng cười, “Đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-son-ho-diep/1446098/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.