Hai người quyết định sáng mai sẽ lén đến tòa thị chính một chuyến, chuyện này không ảnh hưởng đến việc tới thành phố Atlantic, cũng không chậm trễ căn phòng được giảm giá ở khách sạn cho đến trưa mai.
Đến ngày hôm nay, thật sự trình lần này viên mãn quá sức tưởng tượng. Mọi chuyện đều xảy ra một cách rất tự nhiên. Tuy thỉnh thoảng có thất bại nho nhỏ, nhưng vẫn thuận lợi hơn cô nghĩ rất nhiều. Cô cũng từng đặt câu hỏi vì sao lại thế. Nói chung cả cô lẫn Ceasar đều không phải là người oán trời trách đất, thậm chí còn coi khó khăn là niềm vui mà xóa bỏ nó đi. Đi một đường cho tới lúc này, cả hai đều mang lại cho nhau nhiều ngạc nhiên mừng rỡ, không có gì tốt hơn thế. Vừa hay bọn họ ở bên nhau, chính là điều tốt nhất trên tất cả.
Tối nay là đêm cuối cùng ở lại Washington, mọi chuyện cần giải quyết đều đã được giải quyết, hai người không có chuyện gì làm, cũng không muốn đến lobby lấy tạp chí xem, thế là dứt khoát nằm trên giường nói chuyện, nói về thành phố San Francisco, nói về phố người Hoa, nói về cả hành trình sau khi đến hôn lễ của Catherine và Andre.
Mấy thương nhân đến Washington uống say, gây mất trật tự ồn ào ở ngoài hành lang. Ceasar đứng dậy bật radio lên, chỉnh đại đến một kênh du lịch, đúng lúc đang nói về những trang bị thêm ở xe buýt đường dài Greyhound trên khắp nước: Ví dụ như ghế sofa mới và máy pha cà phê tự phục vụ vừa được bổ sung vào phòng chờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-son-ho-diep/1446096/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.