Hai ba giờ chiều, càng lúc càng có nhiều người trên bãi biển. Người Trung Quốc khá ít, từ đâu đến cũng rất dễ phân biệt: người miền bắc đến từ trong nước sợ bị đen, bình thường sẽ khoác thêm áo choàng màu sắc sặc sỡ; người Quảng Đông hoặc dân bản xứ Hương Cảng thì mặc áo tắm một mảnh ít vải, để lộ làn da màu mật mang theo phong tình nơi nhiệt đới. Khách sạn có cung cấp khăn lông cho khách hàng dùng lúc đi biển, vốn là dùng để lau khô người, sau lại được trải ra trên cát, không ít người dùng nó lót ngồi trên bờ.
Nam nữ da trắng xuống nước nô đùa, các cô gái để lộ nửa khuôn ngực, ôm ấp cánh đàn ông đứng trong nước biển cao đến ngang hông. Cũng có vài phụ nữ đã có chồng người Hoa, không biết đã ly dị chưa, hay là chồng đang ngủ trong khách sạn, mà để con nhỏ lại chơi trên bãi cát, cởi áo choàng ra, mặc áo tắm hở hang lội xuống nước, lập tức có mấy thanh niên da trắng đi tới bắt chuyện. Hình cảnh cấm kỵ khiến các quý bà trọng thể diện ở trên bờ phải trố mắt nghẹn họng, nhỏ giọng bác lại: hèn gì ai ai cũng nói Viễn Đông là thiên đường của đàn ông phương Tây, cũng trách những người phụ nữ này bôi xấu thuần phong mỹ tục!”
Mấy chiếc ghế tắm nắng sáng nay còn giành giật nhau, bây giờ trơ trọi nơi đó. Hoài Chân không mua áo tắm, lại càng không thích sưởi nắng, một mình nằm dưới mái che nắng đọc sách, thật sung sướng biết bao.
Các đồng nghiệp của Ceasar
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-son-ho-diep/455440/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.