Ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ sát đất vẫn nhảy múa không ngừng, nhưng Thi Họa đã ngồi vào bàn, vùi đầu vào công việc, cô chỉnh sửa từng từ từng chữ trong bản thảo phát sóng, lẳng lặng đọc thầm.
Cô hơi cúi đầu, khi cô nghiêm túc làm việc, ngay cả chóp mũi cũng trở nên dịu dàng, tĩnh lặng, dáng vẻ của cô rất điềm tĩnh, chỉ có đầu ngón tay trắng trẻo đang nhẹ nhàng gõ lên bàn phím là run rẩy không ngừng, âm thầm phản bội nhịp tim của cô.
Khi tim đập quá nhanh, thân thể mới khẽ run rẩy.
Đây là phản ứng sinh lý, không thể bị khống chế.
Thi Họa bình tĩnh thế này, đồng nghiệp xung quanh đều kinh ngạc, vừa nhận được bất ngờ lớn như vậy, sao cô vẫn có tâm trạng tập trung vào công việc chứ?
Nhưng cô bất động suốt buổi, lẳng lặng hoàn thành công việc của mình đúng kế hoạch, sau đó đi thang máy lên phòng trang điểm vào khung giờ như mọi ngày, trang điểm, thay quần áo, mọi việc thuận lợi, không có gì khác thường.
Đồng nghiệp không hiểu, chỉ âm thầm ngưỡng mộ sự bình tĩnh của cô.
Mặc dù chỉ vừa mới tốt nghiệp, nhưng có lẽ mức độ chuyên nghiệp đã có thể so sánh với người đã làm nghề bảy, tám năm, chẳng trách sao mới hơn hai mươi đã được lãnh đạo của đài truyền hình xem trọng, cạnh tranh với bao nhiêu người mới để có thể lên sóng trực tiếp.
Đúng là thời buổi này, lựa chọn người tài phải chú ý toàn diện, chỉ xinh đẹp thôi là chưa đủ, phải có tài, phải có đầu óc, phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-cang-hoi-am-van-ly-thap/2899551/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.