Đêm khuya thanh vắng, một cô gái ôm bó hoa cùng hộp quà trong tay bước đi thật nhanh.
Chiếc Pullman thân dài ẩn mình trong bóng tối, yên ắng, tĩnh lặng.
Lúc cô đưa tay cầm lấy món quà, không hiểu sao đôi mắt trong trẻo và thuần khiết của cô lại hơi hoảng hốt, giống như nai con sợ hãi, ngón tay thon nhỏ, mềm mại của cô nhẹ nhàng chạm vào khớp tay của anh.
Mềm mại giao thoa với mạnh mẽ.
Để lại hơi ấm.
Nai con sợ hãi đi xuyên qua bụi cây rậm rạp trong sân nhà, vào cửa, băng qua hành lang, bước vào thang máy.
Chạy thẳng về phòng mình, mãi đến khi cửa phòng đóng chặt mới thả lỏng một chút, cô dựa vào vào cánh cửa gỗ, chậm rãi hít thở.
Cánh cửa sẫm màu bằng gỗ hồ đào làm nổi bật gương mặt ửng đỏ như trái đào chín của cô.
Thi Họa không biết mình căng thẳng vì cái gì.
Chỉ lờ mờ cảm giác lời nói của anh vương vấn bên tai thật lâu cũng không biến mất.
“Lady, your graduation present.”
Cô nhớ đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói tiếng Anh.
Tiếng Anh chính gốc, tốc độ chậm rãi, phát âm rõ ràng, mang đến cảm giác cao quý.
Có lẽ người học phát thanh khó tránh khỏi việc nhạy cảm trước giọng nói.
Cô chỉ cảm thấy giọng nói của anh quá nhã nhặn và sâu lắng, rõ ràng chỉ là một câu ngắn ngủi, không chứa đựng cảm xúc gì, nhưng đối với cô, nó lại bộc lộ sức hút rất nam tính.
Cô đi đến bàn làm việc, trấn tĩnh bản thân một lát, sau đó đặt chiếc hộp nhung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-cang-hoi-am-van-ly-thap/2899552/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.