🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm khuya thanh vắng, một cô gái ôm bó hoa cùng hộp quà trong tay bước đi thật nhanh.

Chiếc Pullman thân dài ẩn mình trong bóng tối, yên ắng, tĩnh lặng.

Lúc cô đưa tay cầm lấy món quà, không hiểu sao đôi mắt trong trẻo và thuần khiết của cô lại hơi hoảng hốt, giống như nai con sợ hãi, ngón tay thon nhỏ, mềm mại của cô nhẹ nhàng chạm vào khớp tay của anh.

Mềm mại giao thoa với mạnh mẽ.

Để lại hơi ấm.

Nai con sợ hãi đi xuyên qua bụi cây rậm rạp trong sân nhà, vào cửa, băng qua hành lang, bước vào thang máy.

Chạy thẳng về phòng mình, mãi đến khi cửa phòng đóng chặt mới thả lỏng một chút, cô dựa vào vào cánh cửa gỗ, chậm rãi hít thở.

Cánh cửa sẫm màu bằng gỗ hồ đào làm nổi bật gương mặt ửng đỏ như trái đào chín của cô.

Thi Họa không biết mình căng thẳng vì cái gì.

Chỉ lờ mờ cảm giác lời nói của anh vương vấn bên tai thật lâu cũng không biến mất.

“Lady, your graduation present.”

Cô nhớ đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói tiếng Anh.

Tiếng Anh chính gốc, tốc độ chậm rãi, phát âm rõ ràng, mang đến cảm giác cao quý.

Có lẽ người học phát thanh khó tránh khỏi việc nhạy cảm trước giọng nói.

Cô chỉ cảm thấy giọng nói của anh quá nhã nhặn và sâu lắng, rõ ràng chỉ là một câu ngắn ngủi, không chứa đựng cảm xúc gì, nhưng đối với cô, nó lại bộc lộ sức hút rất nam tính.

Cô đi đến bàn làm việc, trấn tĩnh bản thân một lát, sau đó đặt chiếc hộp nhung lên bàn.

Đầu ngón tay chạm vào chiếc hộp, cẩn thận mở ra.

Ánh mắt của cô đột ngột cứng đờ.

Món quà tốt nghiệp này hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô.

Bởi vì hộp quà có hình chữ nhật, cô cho rằng đó là một loại trang sức, dây chuyền, vòng tay gì đó.

Nhưng thứ đập vào mắt lại là một chiếc thẻ kẹp sách màu hồng vàng.

Thẻ kẹp sách có hình con bướm tinh xảo, kỹ thuật điêu khắc rất tinh tế, là một món đồ thủ công phải mất rất nhiều thời gian mới làm ra được. Viền màu hồng vàng, cánh bướm màu hồng bạc, lại trong suốt, cảm giác rất sinh động, nhìn qua là thấy giống hệt như một con bướm có thể vỗ cánh bay đi bất cứ lúc nào.

Hoa văn điêu khắc quá tinh xảo, mặc dù được làm từ vàng nguyên chất, nhưng kết cấu rất nhẹ, cô còn vô thức nhẹ tay, sợ làm hỏng tác phẩm nghệ thuật này.

Thi Họa chưa từng nhìn thấy chiếc thẻ kẹp sách đẹp thế này, cô rất thích.

Cô không chần chừ chút nào, lại cầm thẻ kẹp sách đến giường, cầm lấy quyển sách bên gối.

“Mùa Hè Cuối Cùng Của Klingsor” của Hermann Hesse.

Bìa sách tươi đẹp, nhã nhặn, giống hệt như bảng màu đầu hè.

Cô nhẹ nhàng đặt con bướm vào trong đó, phát hiện con bướm và quyển sách thật hòa hợp, tỏa ra cảm giác yên bình dưới bóng đèn đọc sách màu cam.

Không có cô gái nào từ chối cái đẹp.

Thi Họa cũng không phải là ngoại lệ.

Cô cầm điện thoại lên, chụp ảnh quyển sách đang mở ra.

Con bướm màu hồng vàng qua ống kính trông giống hệt như một vũ công duyên dáng đang nghỉ ngơi.

Tiếc là cô không thể nào chia sẻ, đành phải lẳng lặng giấu trong album ảnh.

Trước khi đi tắm, cô tháo bó hoa tulip ra, cắt cành xong lại lần lượt c*m v** bình.

Tulip rất dễ rũ xuống, nhất định phải bắt chúng ngoan ngoãn tựa vào nhau, thêm nhiều nước để giữ hoa tươi suốt đêm.

Tắm xong, Thi Họa lại thấy buồn ngủ.

Cô ngồi vào bàn, dưới ánh sáng leo lắt, đột nhiên cô phát hiện chiếc hộp màu xanh Phổ đựng thẻ kẹp sách có gì đó kỳ lạ.

Cô nhìn kỹ hơn, liên tục đưa tay chạm vào.

Mặc dù vải nhung rất mềm mại dưới đầu ngón tay cô, nhưng hình như nó không mới lắm, trông hơi cũ kỹ.

Suy nghĩ chỉ thoáng qua rồi biến mất, cô hiểu chiếc thẻ kẹp sách này là một món trong bộ sưu tập đồ cổ của anh, trông anh cũng giống một người thích sưu tầm đồ cổ mà.

Huống hồ chi anh đã biết hôm nay là lễ tốt nghiệp của cô, có lẽ anh không có thời gian chuẩn bị quà, cho nên tiện tay chọn một món đồ được trưng bày trong phòng làm việc cũng là thành ý của anh.

Tóm lại, cô rất thích.

Trước khi đi ngủ, cô dựa vào đầu giường đọc sách hết nửa tiếng, bình thường đến giờ này, mí mắt tự động sụp xuống, nhưng tối nay, cô lại tràn đầy năng lượng.

Cô cầm điện thoại theo thói quen, mở WeChat, bấm vào chấm tròn màu đỏ.

Số lượt thích vẫn tăng lên, nhưng điều làm cô ngạc nhiên nhất vẫn là… Hạ Nghiên Đình cũng thích bài đăng của cô.

Anh bận rộn như vậy mà cũng có thời gian xem vòng bạn bè sao?

Bức ảnh đại diện chụp đỉnh núi tuyết, kiêu ngạo lại lạnh lẽo, rõ ràng chỉ là cảnh vật, nhưng sao lại giống người thật đứng trước mặt cô thế này?

Cô vô thức bấm vào khung trò chuyện với anh.

Ngón tay đặt vào khung nhập tin nhắn rất lâu, nhưng không biết nói gì.

Cô muốn nói cảm ơn lần nữa.

Bất kể là vì tulip, vì thẻ kẹp sách hình bươm bướm, hay là vì lời chúc mừng tốt nghiệp không cần nói ra mà cả hai vẫn hiểu lòng nhau.

Nhưng đã khuya vậy rồi, chắc là anh chưa quen với chênh lệch múi giờ.

Cô không dám quấy rầy anh trễ như vậy.

Trằn trọc thật lâu, cô mở giao diện đăng bài lên vòng bạn bè, đăng bức ảnh chụp trang sách cùng bươm bướm mà cô tiện tay chụp bằng điện thoại.

Chú thích ngắn gọn, đơn giản, chỉ có hai chữ:

[Ngủ ngon]

Đối tượng được chúc ngủ ngon là ai, trong lòng cô không chịu thừa nhận.

Nhưng cô luôn mong đợi, ôm hy vọng nhỏ nhoi rằng anh sẽ nhìn thấy.

Tưởng Bách Hanh không đến tìm Thi Họa, cả đêm cũng không về nhà, còn uống rượu suốt một đêm.

Ban đầu, không ai nhận ra có gì khác thường, mãi đến thật lâu sau đó.

Bạn bè nhìn thấy anh ta uống nhiều như vậy mới suy đoán tình hình.

Bạn thân trấn an anh ta: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (*),đó là chuyện đương nhiên, Thi Họa là người đẹp hiếm có khó tìm, Tưởng thiếu gia nhìn thấy nhiều chuyện đời như vậy mà cũng phải nhớ mãi không quên, người khác có ý với cô ấy cũng đâu có gì bất ngờ.”

(*) Hai câu thơ trích trong Quan Thư, Kinh Thi, được dịch nghĩa là thiếu nữ đoan trang xứng đôi với quân tử.

Một người bạn khác cũng chen vào: “Phải đấy, giới giải trí bây giờ toàn là ngôi sao mạng, bề ngoài na ná nhau, cô Thi được ông trời ưu ái, đúng là rất hiếm có, hiện tại, cả Kinh Khuyên đều biết chuyện của cô ấy và Hạ Hành, biết cô ấy vừa mới quay lại cuộc đời độc thân, đương nhiên sẽ có người nảy sinh lòng tham, tôi chỉ biết nói, mắt nhìn của Bách Hanh quá tốt.”

Tưởng Bách Hanh uống hết ba chai rượu, rốt cuộc mặt mày tối sầm lại, thấp giọng nói: “Đi điều tra cho tôi, tôi phải biết ai dám đụng vào bà xã tương lai của tôi.”

Tưởng Bách Hanh bực bội cả đêm, uống đến mức say mèm, phải có người đưa về biệt thự nhà họ Tưởng.

Tưởng phu nhân chỉ có một người con trai, từ nhỏ đã nuông chiều.

Bà ấy đang ở trong phòng ngủ trên lầu, nghe thấy động tĩnh, bà ấy mặc áo choàng, đi xuống lầu.

Trong phòng có mấy người giúp việc, có người đút canh giải rượu, có người đấm bóp mát xa, có người lại vui đùa cùng anh ta.

Thấy vậy, sắc mặt của Tưởng phu nhân tối sầm lại, nghĩ giá mà mình có thể nghiêm khắc hơn: “Thằng nhóc này, làm cái gì đấy, đang yên đang lành, sao lại uống nhiều như vậy!”

Đôi mắt say mèm của Tưởng Bách Hanh hướng về phía mẹ mình, anh ta ngẩn người mấy giây, sau đó mở miệng òa khóc ——

“Mẹ, con muốn Thi Họa, con chỉ muốn cô ấy thôi, không phải mẹ đã nói sẽ giúp con cưới được Thi Họa sao? Mẹ không được nuốt lời, nếu đời này con không có được cô ấy, con sẽ tìm một ngôi chùa để xuất gia đi tu.”

“Thằng nhóc vô liêm sỉ, thời đại nào rồi, hôn nhân đòi hỏi hai bên tự nguyện, con gái người ta không muốn gặp con, con còn theo đuổi làm gì, để mẹ tính.”

Tưởng Bách Hanh đã say mèm, hoàn toàn không còn lý trí, anh ta dang rộng chân tay, vừa khóc vừa gào: “Con không quan tâm, con chỉ muốn cô ấy, bây giờ đã có người cạnh tranh với con, mẹ còn tính cái gì, mẹ không giải quyết sớm cho con của mẹ, mẹ sẽ không còn người nối dõi tông đường nữa đấy!”

Tưởng phu nhân đau đầu muốn chết, cảm giác như sắp phát bệnh, bà ấy giơ tay xoa thái dương, không thể không mắng: “Đồ nghiệp chướng, đúng là kiếp trước mẹ nợ con mà.”

Thi Họa đi ngủ trễ, cả đêm không mơ thấy gì, cô đang ngủ say, lại bị tiếng chất vấn chói tai dưới lầu đánh thức.

Tầm mười một giờ trưa, Bạch Tư Nhàn thuyết phục chồng cùng quay về nhà cũ.

Vốn dĩ bà ấy không có ý định gọi Hạ Hành, nhưng nghe thấy động tĩnh, Hạ Hành kiên quyết đòi đi theo.

Bạch Tư Nhàn cũng không muốn ngăn cản anh ta, biết con trai mình si tình, vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Thi Họa, anh ta đi theo cũng tốt.

Hôm nay bà ấy sẽ cho con trai tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc thì cô em gái trong sáng của anh ta đã giở thủ đoạn gì.

Trên ghế sofa trong phòng khách.

Ông cụ Hạ nghiêm mặt, mặc dù đã hiểu lý do họ đến đây, nhưng ông không cho phép họ lên lầu quấy rầy giấc ngủ của Thi Họa.

“Ba không hiểu chuyện màn hình LED gì gì đó, các con muốn tìm Tiểu Họa thì cũng phải đợi con bé nghỉ ngơi đầy đủ, con bé làm ca đêm, ngủ không đủ thì làm sao chịu nổi?”

Sắc mặt của Bạch Tư Nhàn thay đổi liên tục, rõ ràng là bà ấy hơi sốt ruột, mới vừa vội vã quay về nhà cũ, bây giờ bà ấy thở hồng hộc, hoa tai ngọc trai hai bên mặt lắc lư.

Mới sáng sớm, Tưởng phu nhân đã đến chất vấn bà ấy. Bà ấy đã nhận không biết bao nhiêu lợi ích, nhưng bây giờ không những hôn sự không thành mà còn gây chuyện lớn như vậy, Tưởng phu nhân biết giấu mặt mũi đi đâu bây giờ?

Bà ấy nhất trí với Tưởng phu nhân không chỉ là vì cái lợi nhỏ trước mắt, mà còn để gia tăng quyền lực trong gia đình.

Bây giờ sức khỏe của ông cụ sa sút, người nhà hay người ngoài đều không để tâm đến bọn họ nữa rồi.

Nếu lần này không thể giải quyết chuyện hôn sự của cô cháu nuôi, tin tức mà lan truyền ra ngoài, chẳng phải người ta sẽ biết họ kém cỏi sao?

Bạch Tư Nhàn không vui, nhưng cũng không dám làm trái lời của ông cụ mà xông vào, đành phải lớn giọng mỉa mai dưới lầu.

“Nhà họ Hạ chúng ta nuôi dưỡng một đứa con gái đàng hoàng quá, không biết đang âm thầm lặng lẽ qua lại với ông lớn nào, làm ầm ĩ khắp cả Kinh Bắc, ba, con nói lời này hơi khó nghe, ba luôn nghĩ mình hiểu rõ đứa cháu gái mà ba nuôi dưỡng, nhưng con không nghĩ vậy.”

Ông cụ Hạ tức giận, nghe thấy lời này cũng không vui, ông ấy khàn giọng quát lớn: “Không có bằng chứng, con nói bậy cái gì thế, trước mắt thì im lặng một chút, đợi Tiểu Họa thức dậy, ba sẽ hỏi nó.”

Đương nhiên ông cụ Hạ tin tưởng Thi Họa, ông không chỉ xem Thi Họa như cháu gái ruột, mà còn tin tưởng vào mắt nhìn người của chính mình.

Tuy bề ngoài của Thi Họa rất thu hút, nhưng tính cách rất vững vàng, không theo đuổi tiền bạc và danh vọng, cho nên lời Bạch Tư Nhàn nói chưa chắc đúng.

Nghe vậy, Bạch Tư Nhàn càng tức giận hơn, nói năng càng hùng hồn: “Ba, sao lại không có bằng chứng? Không có bằng chứng mà con dám nói bậy sao? A Hành, con mau mở hot search cho ông nội xem đi, ba, ba lớn tuổi rồi, không lên mạng, trên hot search có video đầy đủ!”

Hạ Hành nhìn mẹ, sau đó lại nhìn ông nội, sắc mặt hơi do dự.

Nhưng ông cụ Hạ đã nhíu mày, thấp giọng ra lệnh: “Mở cho ông xem.”

Hạ Hành đành mở khóa điện thoại, vào Weibo, bấm mở giao diện hot search, lại bất ngờ vì không tìm thấy nó trên hàng đầu, kéo xuống mấy lần, lại kéo xuống mấy lần nữa, lâu thật lâu cũng không tìm thấy.

Bạch Tư Nhàn không chờ được nữa, phải ghé đến gần, vươn bàn tay đã được sơn móng màu mơ chín, đầu ngón tay lướt hai lần trên màn hình điện thoại, sau đó bà ấy ngạc nhiên nói: “Cái gì thế, rõ ràng vừa rồi đi trên đường còn thấy mà.”

Giọng nói của Hạ Hành trầm thấp: “Chắc là bị rút xuống rồi.”

Bạch Tư Nhàn hiểu ra, khóe môi cong lên, càng mỉa mai hơn: “Lại còn rút khỏi hot search, ba, ba không nghĩ bấy nhiêu là đủ giải thích vấn đề sao? Nếu như muốn theo đuổi thì tại sao phải rút, chỉ sợ người mà Thi Họa qua lại không phải là một người dễ dàng cho phép scandal truyền ra ngoài.”

Bà ấy nói xong lời này, sắc mặt của ông cụ Hạ càng khó chịu hơn.

Hạ Hành cũng không vui, dưới mắt anh ta có một quầng thâm, ánh mắt rối bời, trong mắt còn có mấy tia máu nhàn nhạt, nhìn qua cũng biết là cả đêm không ngủ.

Đương nhiên Bạch Tư Nhàn cũng không dám nói những lời khó nghe nhất, nhưng ai cũng hiểu được.

Người đàn ông không cho phép scandal truyền ra ngoài, ngoại trừ người đã kết hôn thì còn có thể là ai nữa?

Cả phòng khách chìm vào im lặng, bầu không khí căng thẳng.

Mấy giây sau, sắc mặt của ông cụ tái nhợt, hai tay ông cầm lấy cây gậy gỗ, nặng nề gõ xuống mặt đấy: “Video gì, con mau tìm cho ông, ông muốn xem!”

Sắc mặt của Hạ Hành khẽ dao động, anh ta cũng lo lắng cho sức khỏe của ông cụ, vội vàng tìm những nội dung đã bị xóa, bấm vào một video, đưa cho ông cụ xem: “Chỉ là chiếu ảnh của Họa Họa kèm theo lời chúc mừng thôi ạ, không có gì to tát.”

Ông cụ giật lấy chiếc điện thoại, đeo kính lão vào, nghiêm túc nhìn thật kỹ.

Hạ Cảnh Minh im lặng nãy giờ, lúc này cũng lên tiếng: “Màn hình chiếu thì đúng là không có gì, chỉ là địa điểm này, ba, hẳn là ba cũng nhìn ra được đây là ba tòa nhà đối diện tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc…”

Mặc dù ông cụ Hạ ít khi lên mạng, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo của tập đoàn, ông cũng tiếp xúc với Weibo các loại, sau khi xem hết video, ông còn mở phần bình luận ra, xem mấy bình luận hàng đầu.

[Mười giờ tối qua đi ngang nơi này, tôi cũng nhìn thấy, ánh đèn rất đẹp, ngưỡng mộ quá]

[Đại gia nào mà vung tiền thế này chứ, một cảnh tượng hoành tráng như vậy chỉ để chúc mừng tốt nghiệp có phải là lãng phí quá rồi không, cầu hôn trực tiếp không tốt hơn à]

[Cảm ơn Internet đã cho tôi nhìn thấy cuộc đời của nữ chính trong phim thần tượng]

[Cô gái trong ảnh xinh đẹp quá, có ai biết cô ấy là ai không?]

[Là biên tập viên của bản tin nửa đêm! Hoa khôi của Đại học Truyền thông!]

[Đẹp như vậy, ai mà không mê, tôi tuyên bố đây là vợ mới của tôi!]

[Chẳng lẽ chỉ có mình tôi chú ý đến ba tòa nhà kia sao, thật sự có tiền là mua được à??]

Mặc dù không hiểu tiếng lóng Internet…

Nhưng sau khi xem một lượt, gương mặt của ông cũng giãn ra.

Đa số cư dân mạng đều tán dương cháu gái của ông, đúng là cư dân mạng nhìn nhận chính xác mà.

Ông cụ nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Chỉ là chúc mừng tốt nghiệp thôi, ba thấy không có gì to tát, về nhà đợi đi, ba hỏi Tiểu Họa xong sẽ rõ.”

Bạch Tư Nhàn không chịu bỏ cuộc, bà ấy nghiêm túc nói: “Ba, ba thiên vị quá rồi đấy, rõ ràng người đàn ông sau lưng Thi Họa không phải người tốt, hôm nay con phải nghe nó trả lời mới có thể về nhà.”

Ông cụ sắp nổi nóng, đúng lúc giọng nói trong trẻo, êm tai truyền xuống từ lan can gỗ trên lầu ——

“Bác, bác có chuyện muốn hỏi thì cứ gọi cho con là được, ông nội đang dưỡng bệnh, bác đến quấy rầy ông làm gì?”

Thi Họa đang ngủ say thì bị đánh thức, nghe dì Liên nói tình hình dưới lầu, cô lo cho ông nội, vậy là chưa kịp rửa mặt đã khoác chiếc áo choàng màu nâu, buộc dây lại, vội vàng mang dép lê ra khỏi phòng.

Cuối cùng cũng lộ mặt.

Bạch Tư Nhàn càng tức giận hơn, bà ấy ngửa cổ, hét lên trên lầu: “Tao còn tự hỏi sao mày lại không thích Tưởng Bách Hanh, hóa ra là mày đã trèo cao từ lâu rồi.”

Thi Họa đứng bên lan can trên lầu, đương nhiên phải nhìn từ trên cao xuống.

Nhưng cô không biết tại sao, có lẽ là vì quãng thời gian trước bực bội quá nhiều, hôm nay cô cũng không có tâm trạng giả vờ yếu đuối nữa.

Cô đứng trên cao nhìn xuống Bạch Tư Nhàn, hờ hững nhếch môi, nói năng rất chiếu lệ: “Bác, bác mới năm mươi, sao trí nhớ còn kém hơn cả ông nội thế, bác có cần đến bệnh viện kiểm tra không. Con và Hạ Hành chia tay lâu rồi, chuyện con trèo cao hay không, trèo lên cành nào, tất cả đều là chuyện của con chứ?”

Bạch Tư Nhàn biến sắc liên tục, bà ấy chưa từng nghĩ Thi Họa dám đối đáp như vậy trước mặt ông cụ.

Bà ấy rất tức giận: “Ba, xem nó nói cái gì kìa, đủ lông đủ cánh rồi, chúng ta không được hỏi đến chuyện của nó nữa sao?”

Thi Họa mặc kệ, tranh thủ lúc bà ấy lên cơn tức giận thì đi đến thang máy để xuống lầu, cô chậm rãi bước vào phòng khách, đứng trước mặt mọi người.

Cô khẽ rũ mắt, giọng nói dịu dàng: “Ông nội, ngày đó ông cháu mình trò chuyện trong vườn, ông đã nói con lớn rồi, ông tin con có thể sắp xếp cuộc sống của chính mình, bây giờ con đã sắp xếp rồi.”

Giọng nói của cô trong trẻo, êm tai, giống như chim oanh cất giọng, lại còn vô cùng bình tĩnh.

Sắc mặt của mọi người thay đổi ngay lập tức, mặc dù mỗi người mỗi suy nghĩ, nhưng ai cũng kinh ngạc.

Hạ Cảnh Minh lên tiếng trước: “Đột ngột thế, sao trước đây chưa từng nghe con nhắc đến?”

Hạ Hành lo lắng từ đêm qua, bây giờ lại nghe tin chấn động.

Cũng không phải anh ta không lo lắng chuyện Thi Họa sẽ đến với người khác trong mấy năm anh ta ở ẩn.

Nhưng anh ta luôn cảm thấy chắc cũng không đến nỗi như vậy, dù sao sự quyến luyến mà Thi Họa dành cho anh ta cũng không phải là giả, mà cũng không thể nhanh như vậy được.

Ông cụ không khỏi lo lắng, ông hơi chần chừ một chút, rốt cuộc cũng không thể nhịn được: “Tiểu Họa, không phải ông nội không ủng hộ con tìm người yêu, con cũng đã tốt nghiệp đại học, đương nhiên ông nội muốn con tìm được một người ở bên cạnh ủng hộ con, chỉ là… con đã tìm thấy rồi, có phải là nên đưa về nhà gặp mặt ông nội một lần không, nhỡ đâu cháu nội cưng của ông bị người xấu lừa thì sao?”

Đương nhiên ông tin tưởng tuyệt đối, Thi Họa không thể có mối quan hệ mập mờ với một người đàn ông đã có vợ.

Nhưng chuyện xảy ra trong buổi lễ đính hôn đúng là ảnh hưởng rất lớn đến thể diện của cô.

Đứa nhỏ này hiếu thắng, trong lòng cũng bướng bỉnh.

Già néo đứt dây, ông chỉ sợ cô giận dỗi Hạ Hành, chọn phải một người không xứng với mình.

Gương mặt trắng trẻo của Thi Họa nở nụ cười nhàn nhạt, cô nhẹ nhàng giải thích: “Ông nội, hiện tại con đã có đối tượng hẹn hò ổn định, chỉ là thời gian còn ngắn, đợi vài ngày nữa, nhất định con sẽ đưa anh ấy về gặp ông.”

Ông cụ ngồi chính giữa ghế sofa để lộ vẻ mặt do dự.

Thấy vậy, Bạch Tư Nhàn cũng không chịu đầu hàng, giọng điệu càng gay gắt hơn: “Người nào mà quan trọng đến mức phải chờ có cơ hội mới được gặp? Có khi nào chuyện đêm qua là do tổng giám đốc của Trung tâm Tài chính Toàn cầu làm ra không? Nghe đâu Hứa tổng đang chờ ly hôn với vợ cũ, người ta nói là vì ông ấy có nguời khác bên ngoài. Còn phải đợi vài ngày nữa sao? Đừng nói là vì mày muốn đợi Hứa tổng ly hôn đấy nhé?”

Sắc mặt của Hạ Cảnh Minh cứng đờ, ông ấy nửa tin nửa ngờ: “Tiểu Họa, con đừng phạm sai lầm, mặc dù con không mang họ Hạ, nhưng cũng là nhà họ Hạ nuôi dưỡng con, làm sao nhà họ Hạ chúng ta chấp nhận người như vậy được?”

Ngoài mặt Thi Họa bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng hơi dao động.

Thật ra cô không muốn giấu diếm ông nội, nhưng chưa bàn bạc trước với Hạ Nghiên Đình, cô phải tuân theo thỏa thuận.

Mặc dù ông cụ không thích thái độ của con dâu, nhưng thật ra trong lòng cũng âm thầm lo lắng, đương nhiên ông rất muốn biết cháu nội của mình hẹn hò với người đàn ông như thế nào.

Bạch Tư Nhàn biết cô dễ xấu hổ, chỉ muốn ép cô một, hai câu, sợ cô không chịu được nữa.

Bà ấy tiếp tục nói khích: “Thi Họa, mày khai thật đi, cái gã đàn ông khốn kiếp kia là ai?”

Thi Họa hơi bối rối, cô vô thức cắn môi.

Cô không thể nói ra tên của anh mà chưa có sự cho phép.

Nhưng vào giây phút này, lồng ngực cô khó chịu, góc mặt ưa nhìn của Hạ Nghiên Đình cứ xuất hiện trước mắt cô.

Phòng khách im thin thít, người giúp việc biết đang có chuyện, cho nên họ lặng lẽ trốn đi, không dám phát ra tiếng động.

Ông cụ và Hạ Cảnh Minh đều thấp thỏm.

Hạ Hành tái mặt, trông như mất hồn.

Chỉ có Bạch Tư Nhàn là đắc ý, vẻ mặt kiêu ngạo.

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp phá tan bầu không khí ngột ngạt, nặng nề ——

Một bóng người cao ráo nhàn nhã bước vào từ phía xa xa, người đàn ông vai thẳng, lưng rộng, sống mũi cao, gương mặt thâm trầm, dưới ánh đèn màu hổ phách, anh trông vô cùng nghiêm nghị và cao quý.

Bình thường đã hoàn hảo như vậy, đi mấy bước cũng cảm thấy giống tranh thủy mặc chuyển động.

Thi Họa chỉ cảm thấy người này lúc xa lúc gần, tựa như cô đang chìm vào giấc mộng.

“Là tôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.