🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thi Họa cúi đầu theo bản năng, vành tai đỏ bừng, tim đập loạn xạ.

Phòng ngủ chính rộng lớn lại im lặng như tờ, rõ ràng cô nghe thấy tiếng dép lê của anh bước từ xa đến gần.

Mùi gỗ lạnh lẽo quen thuộc hòa quyện với hương bạc hà nhàn nhạt trong sữa tắm nam, hai hơi lạnh này lập tức xâm nhập khoang mũi cô.

Cô đỏ mặt giải thích: “Không phải, cái này không phải của em…”

Người đàn ông cao lớn đi thẳng đến bên giường ngủ, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt điềm tĩnh, giọng nói cũng bình thản: “Anh biết.”

Thi Họa đã sống hai mươi mốt năm, đến nay cũng chỉ nhìn thấy những thứ này trên quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị, đêm nay là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với chúng.

Thật xấu hổ.

Bây giờ cô rất hối hận, tại sao mình lại nhất quyết giở chăn lên chứ…

Cấn thì cấn đi, không giở chăn thì đâu có chuyện gì xảy ra.

Bầu không khí im lặng một lát, hình như anh cảm nhận được sự xấu hổ của cô, vậy là anh kiên nhẫn giải thích: “Người giúp việc chuẩn bị đấy.”

Anh vừa nói vậy, Thi Họa mới lấy lại lý trí.

Đúng rồi…

Hẳn là dì Du đi mua đồ dùng hàng ngày rồi tiện tay chuẩn bị.

Chỉ trách cô chưa từng kết hôn, không có kinh nghiệm sống cùng đàn ông.

Ngoài cô và Hạ Nghiên Đình, không ai biết họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

Trong mắt dì Du và mọi người, cô và Hạ Nghiên Đình là vợ chồng hợp pháp, trong phòng ngủ của vợ chồng mới cưới có bao cao su cũng chuyện quá bình thường.

Thi Họa cảm thấy vừa rồi mình phản ứng hơi thái quá.

Hạ Nghiên Đình lại rất bình tĩnh, nhìn chiếc hộp này không khác nào nhìn hộp thuốc lá.

Sao cô lại ngây thơ vậy chứ?

Cô hắng giọng, vừa ôm laptop vừa tỏ vẻ bình tĩnh, ngón tay run rẩy gõ lung tung lên bàn phím, bước vào trạng thái làm việc, giọng nói của cô cũng chuyển từ mềm mại, tự nhiên sang lạnh lùng, bình tĩnh: “Được rồi, vậy làm phiền anh xem qua toàn bộ quy trình phỏng vấn cùng em, nếu có bất cứ ý kiến gì, anh đều có thể đề xuất, mọi thứ đều sẽ được làm theo yêu cầu của anh.”

Đây cũng là ý của lãnh đạo trong đài.

Mấy ngày qua, các phòng ban liên quan trong đài truyền hình đều ra sức chuẩn bị cho buổi phỏng vấn độc quyền với vị sếp lớn này, để chừa lại khung giờ vàng cho buổi phát sóng ngày mai, đa số các chương trình của đài đều phải lùi giờ phát sóng, vậy cũng đủ chứng tỏ người này quan trọng thế nào.

Chủ nhiệm Nhâm và cô Tưởng Lam đã âm thầm dặn dò cô nhiều lần, đại khái là chỉ cần dỗ dành người này hoàn thành buổi phỏng vấn, họ sẽ phối hợp tuyệt đối và vô điều kiện với bất kỳ yêu cầu nào của anh.

Thi Họa luôn rất tập trung vào công việc.

Giờ phút này cũng không phải là ngoại lệ, cô buộc bản thân bước vào trạng thái làm việc gần như ngay lập tức, nói qua từng chi tiết của buổi phỏng vấn vô cùng trôi chảy.

Nhưng thật không may, từ góc độ của cô, nhìn thế nào cũng thấy hai chiếc hộp màu đen vàng trong tầm mắt.

Cô cố gắng tập trung, nhung phạm vi tầm mắt của cô là cố định, không cách nào thu hẹp được, sau khi kiên trì hơn mười phút, hơi thở của cô càng lúc càng gấp gáp, vì quá xấu hổ, cô không cách nào gạt bỏ tâm tư riêng.

Giọng nói rõ ràng và êm dịu của cô dần dần trở nên yếu ớt, còn hơi run rẩy.

Có lẽ Hạ Nghiên Đình còn có lương tâm, cuối cùng không chịu được nữa, anh nhàn nhạt cắt lời cô: “Nếu thấy thứ đó chướng mắt thì vứt đi, dù sao hiện tại cũng không dùng.”

Ngón tay nhỏ nhắn của Thi Họa khẽ run rẩy trên bàn phím, cô chậm rãi ngước mắt, giả vờ bình tĩnh nhìn anh chằm chằm, thậm chí còn nở nụ cười lạnh lùng, lịch sự: “Cũng không cần vứt, vứt đi thì dì Du sẽ nghi ngờ, em cất đi là được rồi.”

Cô giả vờ mỉm cười, gò má cứng đờ, nhưng cô vẫn cắn răng cất hai chiếc hộp đi, sắc mặt hết sức thiếu tự nhiên, cô thong thả mở ngăn kéo tủ đầu giường.

Nhưng vào giây phút này, toàn bộ lớp ngụy trang của cô đều sụp đổ, nụ cười giả tạo của cô tan biến trên gương mặt.

Những cảm xúc mà cô chưa thể gạt bỏ đã hoàn toàn sụp đổ, cô đưa tay chống trán, không chịu được nữa.

Trời ơi, đau đầu quá đi.

Chiếc tủ đầu giường đẹp đẽ, có đèn cảm ứng, cô vừa mở ra, ánh đèn leo lắt lẳng lặng chiếu xuống.

Rõ ràng là tạo hiệu ứng mơ mộng, yên bình.

Nhưng ánh đèn nhẹ nhàng kia lại chiếu xuống mấy chiếc hộp chứa đồ bảo vệ được sắp xếp gọn gàng… Thương hiệu khác nhau, công dụng khác nhau, thậm chí còn có mùi hương khác nhau.

Thật ra những thứ này không có gì đáng xấu hổ, lúc nhìn thấy chúng trong cửa hàng tiện lợi, cô còn không buồn chớp mắt.

Đều là người trưởng thành, dù chưa ăn qua thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy mà.

Nhưng điểm mấu chốt không phải là đồ vật, mà là đối tượng sử dụng.

Thứ này xuất hiện trong phòng ngủ chính, chắc chắn người ta suy đoán rằng cô và Hạ Nghiên Đình… có thể cần dùng đến.

Đây mới là nguyên nhân chính làm cô xấu hổ.

Có lẽ người đàn ông sau lưng cảm nhận được sự suy sụp của cô.

Anh khẽ cúi người, giơ tay lên, lặng lẽ cầm lấy hai chiếc hộp trên tay cô, ném vào ngăn kéo, bàn tay trắng trẻo đóng chặt ngăn kéo lại.

Cử chỉ nhẹ nhàng, lẳng lặng xua tan tình cảnh khó xử và xấu hổ của cô.

Thi Họa nhạy cảm nhận ra ý tốt và sự chu đáo của anh, cô rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Cuối cùng cũng không cần phải đối mặt với tình cảnh đáng xấu hổ này nữa.

Cô lại ngồi lên mép giường, ôm laptop trên tay, cô trấn tĩnh bản thân, cố hít thở ổn định trở lại, đúng lúc đang định xem bản thảo.

Giọng nói nhàn nhạt của anh lại chậm rãi vang lên: “Trễ rồi, em nghỉ ngơi đi.”

Thi Họa hơi giật mình, kinh ngạc nhìn anh: “Nhưng mà…”

“Đây là bản thảo chi tiết của em sao?” Hạ Nghiên Đình khẽ cúi người, ánh mắt điềm tĩnh lướt qua màn hình laptop của cô.

“Dạ.”

“Gửi cho anh đi.”

“…Dạ.” Trong lòng cô ngạc nhiên, nhưng đối phương không cho phép chất vấn, cho nên cô cũng không có lý do gì để từ chối.

Hạ Nghiên Đình có năng lực kỳ lạ này, bất cứ khi nào anh mở miệng, lời nói của anh đều rất thuyết phục, người bình thường khó lòng từ chối.

Ngón tay của cô đặt trên bàn di chuột giữa chiếc laptop, cô nhanh chóng gửi toàn bộ bản thảo sang WeChat của anh.

“Em gửi rồi.” Làm xong những việc này, cô vô thức ngước mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phần vạt áo choàng hơi hé mở của anh.

Thật khó dời mắt.

Anh hơi nghiêng người về phía trước, hất cằm ra hiệu: “Gửi cả đề cương cho anh.”

Giọng nói bình tĩnh, vững vàng, không hề dao động, thái độ rất chuyên nghiệp.

Anh quá tập trung vào màn hình laptop, có lẽ không phát hiện khi đứng ở góc độ này, phần vạt áo choàng của anh hơi hé mở.

Mặc dù chỉ là hé mở một chút, nhưng lại để lộ đường nét gợi cảm trên lồng ngực của anh…

Còn có nốt ruồi son trên ngực.

Hàng mi dài của cô run rẩy trong vô thức, cô chưa từng nhìn thấy nốt ruồi màu này bao giờ.

Màu đỏ son pha với anh đào, hơi nâu lại hơi đỏ, tôn lên màu da trắng lạnh lẽo của anh, còn tạo nên cảm giác gợi cảm.

Lại còn nằm trên lồng ngực của anh.

Không biết ai may mắn nhìn thấy.

Thi Họa âm thầm hít một hơi thật sâu, hoảng sợ trước những ý nghĩ bậy bạ trong đầu mình, cô nhanh chóng rũ mắt, giữ thái độ bình tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trên mép giường, ngón tay nhanh chóng bấm gửi đề cương theo yêu cầu của anh.

“Xong rồi.” Giọng nói mềm mại lại chột dạ.

Có lẽ Hạ Nghiên Đình không nhìn ra ý nghĩ xấu xa của cô, anh lấy điện thoại từ trong túi, mở khóa, sau khi xác nhận đã nhận được bản thảo, anh quay đầu đi về phía cửa phòng ngủ, giọng nói vẫn điềm tĩnh như mọi ngày: “Nếu có vấn đề gì, anh sẽ báo với em trước giờ phỏng vấn, tối nay cứ nghỉ ngơi đi.”

Đêm đầu tiên chuyển nhà, anh không biết cô có quen giường hay không.

Cho nên anh muốn cho cô thêm thời gian để ngủ, vậy thì hôm sau đi làm sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi.

Một người lịch thiệp như vậy, làm sao biết được bí mật trước lồng ngực mình đã bị cô nhìn trộm hết sạch sành sanh.

Thi Họa ngơ ngác hỏi: “Ngày mai mấy giờ anh đi.”

“Tám giờ.”

Sau khi có được câu trả lời cụ thể, Thi Họa thu dọn đồ đạc của mình, sau đó bình tĩnh nằm lên giường.

Bỏ qua tình cảnh khó xử khi cô giở chăn lên, cô không thể không khen ngợi chất lượng của chiếc giường này.

Không chỉ mềm mại mà độ đàn hồi còn dễ chịu, rất phù hợp với công thái học, khi nằm ngủ, cô cảm thấy từ đầu đến chân đều thư giãn.

Chỉ là chưa buồn ngủ lắm, dù sao cũng vừa chuyển sang nhà mới.

Có lẽ tổng diện tích của khu vườn kiểu Tô Châu xanh ngát còn lớn hơn cả nhà cũ.

Mà đây lại chính là ngôi nhà tương lai của cô.

Không đúng, khách quan mà nói, đây là nơi để cô hoàn thành công việc của mình, chính là làm “bà Hạ”.

Bầu không khí tuyệt vời.

Nơi làm việc cũng giống hệt như anh, nhã nhặn, rộng rãi.

Cô đặt đồng hồ báo thức vào lúc bảy giờ rưỡi, nghĩ trước khi Hạ Nghiên Đình ra khỏi nhà, cô sẽ xác nhận lần cuối xem anh có yêu cầu gì về buổi phỏng vấn hay không.

Công việc tối mai rất quan trọng.

Thi Họa trở mình, dùng tư thế ngủ quen thuộc để thôi miên bản thân càng nhanh càng tốt.

Cô không phải là một người quá yếu ớt, cũng không có đòi hỏi gì về giường ngủ, mặc dù chiếc giường quá lớn cũng khiến cô cảm thấy hơi bất an, nhưng sau một ngày bận rộn, thân thể cô cũng mệt rã rời.

Mười lăm phút sau lại bắt đầu buồn ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô lại lờ mờ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo quen thuộc quanh quẩn bên tai ——

“Nếu thấy thứ đó chướng mắt thì vứt đi, dù sao hiện tại cũng không dùng.”

Hiện tại cũng không dùng sao?

Tại sao lại nói là hiện tại?

Cô nghĩ lời này có gì đó không đúng…

Bảy giờ rưỡi sáng, Thi Họa thức dậy ngay khi chuông báo thức reo lên.

Sau khi rửa mặt, cô vội vàng mang dép lê xuống lầu.

Hạ Nghiên Đình rất đúng giờ, bảy giờ bốn mươi ba, anh đã ngồi vào bàn ăn sáng.

Thi Họa kéo ghế đối diện anh, ngồi xuống, sau đó cô vào thẳng vấn đề, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đọc bản thảo chưa, có vấn đề gì không?”

“Không có.”

“Tốt quá.” Cô biết chắc bản thảo mà mình đã chuẩn bị từ lâu sẽ không có vấn đề gì.

Cô xác nhận chủ yếu là vì lãnh đạo liên tục nhấn mạnh.

Mà chưa kể, tối qua mới đọc được một phần ba, Hạ Nghiên Đình lại đột ngột dừng lại.

Cô không đoán ra được ý nghĩ của đối phương.

Có lẽ anh cảm thấy bản thân mình không cần phải quá nghiêm túc với công việc của cô, hoặc có lẽ đêm qua anh có chuyện phải làm, dù sao cũng phải xác nhận lại mới yên tâm.

Mà chưa kể, cô có chuyện khác cần nói…

Mặc dù đã nghĩ sẵn trong đầu từ lâu, nhưng lời vừa đến môi lại cảm thấy khó nói.

Hạ Nghiên Đình cầm ly cà phê đen, uống một ngụm.

Đôi mắt thâm sâu hờ hững dò xét cô.

Không khó để nhìn ra sự do dự của cô.

Dì Du quản gia không có mặt, lúc này, trong nhà chỉ có hai người giúp việc trẻ đang phụ trách công việc trong bếp, họ im lặng đứng một bên, gần như không có cảm giác tồn tại, ngoại trừ những lúc được gọi bưng thức ăn lên.

Lý do cô ấp úng cũng không hề khó đoán.

Anh nhàn nhạt bảo người giúp việc rời đi, sau đó nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Còn gì nữa sao?”

Thi Họa vô thức c*n m** d***, suy tư một hồi, sau đó lại hỏi anh, giọng nói hơi nài nỉ: “Ừm… Tối nay phỏng vấn, chúng ta có thể duy trì mối quan hệ công việc xa lạ được không, nghĩa là đừng quá thân thiết, em sợ đồng nghiệp dị nghị.”

Cô vừa dứt lời, đôi mắt đen nhánh của cô thận trọng nhìn anh, giống như sợ yêu cầu của mình sẽ làm anh không vui.

Thật ra từ lúc bắt đầu thực tập, đài truyền hình vẫn luôn truyền tai nhau tin đồn cô có người chống lưng.

Môi trường làm việc vốn là như vậy, phụ nữ hơi ưu tú một chút cũng dễ bị người ta bình phẩm.

Cô chưa từng đáp trả trực tiếp.

Dù sao thì cây ngay không sợ chết đứng, càng giải thích, người ta càng dễ dàng mượn cớ để buộc tội cô.

Nhưng buổi phỏng vấn này là một bước ngoặt, chuyện Đài truyền hình Kinh Bắc có được buổi phỏng vấn độc quyền với anh không chỉ nhờ vào công sức của cô Tưởng Lam trong Ban Tài chính và Kinh tế, mà còn nhờ đồng nghiệp thuộc mọi phòng ban trong đài truyền hình đã nỗ lực.

Cô sợ những tin đồn này về mình sẽ gây ảnh hưởng xấu đến hiệu quả tuyên truyền, gây ra hậu quả khó lường.

Cô nói xong, phòng ăn im lặng rất lâu.

Bầu không khí xung quanh dần dần trở nên lạnh lẽo, Thi Họa vô thức xoa xoa cánh tay lạnh ngắt của mình, không rõ có phải là nhiệt độ của điều hòa quá thấp hay không.

Anh rũ mắt nhìn máy tính bảng, hình như đang xem thông tin công việc quan trọng.

Thi Họa không dám quấy rầy anh, vậy là cô im lặng, ngoan ngoãn quan sát sắc mặt của anh, thấy anh không hề dao động.

Lâu thật lâu sau, anh mới hờ hững lên tiếng, giọng nói không vui cũng không buồn, tựa như chuyện này không liên quan gì đến anh.

“Biết rồi.”

18 giờ tối, tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc.

Tối nay, bầu không khí trong cả tòa nhà đều rất khác lạ. Vì buổi phỏng vấn đặc biệt với Nhân vật của năm, ai nấy trong đài đều háo hức.

Một tiếng trước giờ phát sóng, không chỉ có người dẫn chương trình Thi Họa đã sửa soạn xong, mọi thứ đều ổn thỏa, mà ngay cả các lãnh đạo đủ mọi cấp bậc cũng đến đây kiểm tra.

Thi Họa không lo lắng chút nào, mặc dù nhiệm vụ hôm nay rất quan trọng, nhưng cô đã âm thầm luyện tập mấy trăm lần, nếu vẫn phạm sai lầm, cô sẽ không làm nghề này nữa.

Nhưng nhìn thấy hết lãnh đạo này tới lãnh đạo khác đến đây, lại nghe họ ân cần dặn dò bên tai, trong lòng cô dần dần sinh ra cảm giác sốt ruột.

Chỉ hy vọng thời gian trôi qua thật nhanh.

Cảm giác chờ đợi là khó chịu nhất.

Khó khăn lắm mới chờ được đến sáu giờ năm mươi, cô nhận lấy bản thảo từ tay trợ lý Tiểu Nguyễn, sau đó đi vào phim trường.

Tối nay Tưởng Lam cũng đến sớm, dù sao đây cũng là chuyên mục của cô ấy, mặc dù đã nghỉ bệnh thời gian dài, nhưng cô ấy cũng không thể không đến theo dõi.

Thi Họa chuẩn bị bước vào phim trường, thấy nhân vật chính Hạ Nghiên Đình chưa đến, Tưởng Lam lại vẫy tay với Thi Họa: “Tiểu Thi, em đến đây một chút.”

Cô ấy phải căn dặn vài điều.

Thi Họa đi qua, cảm nhận rõ ràng cô Tưởng còn căng thẳng hơn chính mình, cô đành phải phối hợp, lẳng lặng đứng một bên, kiên nhẫn lắng nghe cô ấy.

Lúc đó, hậu trường tấp nập người tới người lui, ồn ào xôn xao.

Có nhân viên đang làm việc, nhưng cũng có các đồng nghiệp không liên quan đến góp vui, họ thuộc nhiều phòng ban, rất nhiều gương mặt xa lạ.

Tiểu Nguyễn đang mong chờ tiên nữ nhà mình tỏa sáng, trong lúc cô ấy đang phấn khích chờ đợi, một đồng nghiệp đi ngang qua lại va vào cô ấy.

Cà phê nóng văng ra ——

Cũng không phải là quá nóng, sẽ không làm người ta bỏng.

Nhưng cũng đủ thấm ướt mấy tờ giấy quan trọng trên tay cô ấy.

Người đó tông mạnh, làm Tiểu Nguyễn giật mình, cô ấy còn nghĩ tay mình sắp gãy mất.

Bởi vì quá tập trung vào cơn đau, cô ấy còn không phát hiện nửa ly cà phê của người đó đã đổ lên tay cô ấy.

“Này, sao đi mà không nhìn thế…”

Vừa oán trách xong, Tiểu Nguyễn lại nhìn thấy bản thảo trên tay, cô ấy hết sức sợ hãi: “Hả, cà phê của ai đổ thế này, tiêu rồi, tiêu rồi.”

Vừa nghe cô Tưởng căn dặn xong, Thi Họa quay đầu, thấy sắc mặt của trợ lý Tiểu Nguyễn như sắp khóc.

Cô nhíu mày, trong lòng có dự cảm không lành, vậy là cô nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

Tưởng Lam bên cạnh cũng để ý đến động tĩnh này, cô ấy vội vàng chạy qua, sắc mặt nghiêm túc: “Có chuyện gì?”

Tiểu Nguyễn nghẹn ngào, biết rõ bản thân mình gây họa lớn: “Vừa rồi có người tông vào em, làm văng cà phê lên người em, bản thảo! Chị Tiểu Thi, bản thảo ướt rồi.”

Ánh mắt của Tưởng Lam đột ngột thay đổi, cô ấy cầm lấy tờ giấy bị thấm cà phê trên tay Tiểu Nguyễn, vội vàng mở ra, sắc mặt cũng tối sầm lại: “Không được rồi, không thấy chữ, đi in bản khác đi.”

Mặc dù đang bối rối, Tiểu Nguyễn vẫn vô cùng nhạy bén: “Dạ, em có một bản dự phòng trên máy, bây giờ em có thể in ngay.”

Thật ra còn có một bản giấy dự phòng, nhưng nó nằm trên bàn của cô ấy, cô ấy lại phải xuống lầu.

Khoảng thời gian này, số lượng người ra vào thang máy rất đông đúc, chờ thang máy hay đi thang bộ đều không nhanh bằng in lại bản mới.

Chủ nhiệm Nhâm cũng nghe thấy tình hình bên này, sắc mặt của cô ấy nghiêm trọng, cô ấy nhìn một vòng.

Trực giác hành nghề bao nhiêu năm mách bảo rằng tình huống “ngẫu nhiên” này khả năng cao không phải là ngẫu nhiên.

Nhưng sau hậu trường đông người, cô nhìn quanh một hồi, ánh mắt lại hướng về một nơi, cô lờ mờ nhận ra đó là bóng lưng của Vu Thần.

Vu Thần là trợ lý của người đẹp đài truyền hình, Triệu Duyệt Lâm.

Sắp đến bảy giờ, cũng là thời điểm bản tin thời sự lên sóng, lẽ ra Vu Thần không nên có mặt ở đây vào giờ này mới phải.

Nhưng chuyện đã đến nước này, bây giờ cũng không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.

Chủ nhiệm Nhâm nhíu mày, lo lắng quan sát tình hình của Thi Họa.

Sắc mặt của Thi Họa vẫn bình tĩnh, gương mặt trái xoan không mảy may hoảng sợ, nhưng đầu ngón tay lại vô thức chọc vào lòng bàn tay.

Cô biết đã quá trễ.

Phim trường và hậu đài ồn ào đột nhiên im lặng.

Chớp mắt một cái, không chỉ nhân viên hậu đài và đồng nghiệp từ phòng ban khác đến xem, mà ngay cả các quản lý cấp cao và lãnh đạo đều cung kính và im lặng đứng sang một bên.

Nói là giống nghinh giá cũng không hề quá đáng.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của Thi Họa.

Anh rất cao, mặc dù có mấy vệ sĩ mở đường, nhưng anh vẫn là người nổi bật nhất. Âu phục đen ngay ngắn, chiếc cà vạt xanh được thắt kiểu Windsor gọn gàng, tinh tế, khí chất kiêu ngạo, cao quý, rõ ràng là đứa con của thần linh trên cao, lịch thiệp, nhã nhặn, không có cảm giác uy h**p, nhưng không hiểu sao người ta nhìn vào lại thấy bị đe dọa, thậm chí là sợ hãi.

Hai ánh mắt nhìn nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không quá nửa giây.

Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình lạnh lùng, nghiêm túc, anh nhìn cô không khác nào nhìn người xa lạ.

Thi Họa còn chưa quên sáng nay mình đã cố tình “nhắc nhở” anh.

Anh rất biết giữ lời hứa, đã hứa với cô thì sẽ làm đến nơi đến chốn, không để lộ dấu vết nào.

Ngay cả thư ký Đỗ Sâm đi bên cạnh anh cũng không nhìn cô một cái, giống như cô chỉ là một nhân viên bình thường trong đài truyền hình.

Tiếng xôn xao vang lên khắp nơi ——

“Đến rồi, đến rồi, cuối cùng sếp Hạ cũng đến rồi.”

“Trời đất ơi, tôi được nhìn thấy anh ấy bằng xương bằng thịt, đẹp trai quá, á á á á.”

“Mặt mũi thế này, nếu như anh ấy bước vào giới giải trí trong nước thì có thể trở thành siêu sao không?”

“Không hổ danh là người đàn ông đã làm cả phố Wall khiếp sợ, đẹp trai thật đấy, nhưng khí chất lại làm người ta sợ hãi, tự dưng tôi lại thấy hơi nể phục người dẫn chương trình Thi Họa, cô ấy lấy đâu ra dũng khí để phỏng vấn anh ấy chứ?”

“Nghe nói sếp Hạ vẫn còn độc thân đúng không? Buổi phỏng vấn lát nữa có dính dáng đến tình cảm cá nhân không đấy, muốn buôn chuyện quá.”

18 giờ 58 phút.

Buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu.

Thi Họa trấn an Tưởng Lam, trước khi vào phim trường còn thấp giọng nói: “Không cần, em sẽ tùy cơ ứng biến.”

18 giờ 59 phút.

Người được phỏng vấn và người dẫn chương trình ngồi xuống hai chiếc ghế.

Một nam một nữ, một đen một trắng.

Lạnh lùng và dịu dàng, mâu thuẫn, đối lập.

Phim trường im lặng.

Lòng bàn tay của Thi Họa đổ mồ hôi trong vô thức, gương mặt vốn đã trắng trẻo lại trở nên nhợt nhạt hơn.

Mặc dù cô đã thuộc lòng bản thảo kia.

Nhưng buổi phỏng vấn kéo dài đến hai tiếng rưỡi.

Trong đó có vô số danh từ riêng bằng tiếng nước ngoài, còn có mười mấy từ đơn phức tạp.

Đây là buổi phỏng vấn chuyên sâu về xu thế phát triển thông tin điện tử và công nghệ trí tuệ nhân tạo, không phải là một buổi trò chuyện bình thường.

Chuyện liên quan đến xu hướng kinh tế chắc chắn thu hút được sự chú ý của toàn dân.

Có bản thảo trong tay là trạng thái tâm lý hoàn toàn khác với không có gì trong tay.

Đếm ngược mười giây cuối cùng đến buổi phát sóng trực tiếp.

Chín, tám, bảy, sáu, năm…

Vào thời khắc sống còn, Thi Họa khẽ ngẩng đầu, chưa kịp chuẩn bị tinh thần lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh.

Đôi mắt đen nhánh không đáy, đột nhiên anh nhìn cô, ánh mắt nhiều ẩn ý.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười, nhìn thẳng vào ống kính.

Giọng nói như chim hoàng oanh, trong trẻo, êm dịu.

Âm sắc không hề khiến người ta thấp thỏm bất an, giống như ca sĩ làm nghề nhiều năm đã trở nên thành thạo.

Người đang vây quanh theo dõi âm thầm ngưỡng mộ, tán dương.

Chỉ có Hạ Nghiên Đình gần gũi như vậy mới nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng trên gò má ửng hồng của cô.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.