Thi Họa ngồi trên ghế mây ngoài ban công, thân thể mỏng manh cuộn tròn như mèo lười, hơi ngước mặt lên, ngơ ngác nhìn ngắm bầu trời đêm.
Khóc xong một trận, nước mắt rửa trôi gần hết lớp trang điểm của cô, vào giờ phút này, dưới mái tóc đen mềm mại chỉ còn gương mặt trái xoan trắng trẻo, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, có thể lờ mờ nhìn thấy lớp lông tơ, màu trắng nhàn nhạt lộ ra.
Giống như một chiếc ly thủy tinh mỏng manh, người ta muốn vươn tay chạm vào, như sợ vô tình làm rơi nó.
Mà bình thường tỉnh táo, cô không dễ dàng thể hiện khía cạnh mong manh này trước mặt người khác.
Giống như sự ấm ức mà Từ Thanh Uyển gây ra cho cô ngày hôm nay, nếu không phải là cô vô tình uống vài ly rượu dương mai, bị men rượu chiếm đóng, say rượu lỡ lời, cô đã không để lộ dấu hiệu nào kể từ khi về đến Nhạn Tây Ngự Phủ.
Không chỉ không chịu thổ lộ mà còn tập trung diễn kịch trước mặt dì Lan, diễn kịch quá nghiêm túc, giống như thật sự đắm chìm vào niềm vui tân hôn.
Hạ Nghiên Đình nói chuyện với thư ký xong lại quay về bên cô, giờ phút này, gương mặt lạnh lùng của anh cũng lộ ra một chút xíu mềm mại.
Anh không biết mình lấy đâu ra sự kiên nhẫn, lại tiếp tục ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói hờ hững lại dịu dàng thuyết phục: “Anh sẽ giúp em lấy lại chiếc váy, nếu có chuyện không vui thì phải nói với anh, để anh giải quyết.”
Dù dịu dàng như vậy, nhưng cũng thể hiện sự quyết đoán khó chối cãi.
Thi Họa ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, lâu thật lâu mới ngơ ngác chớp mắt, giống như không hiểu hết ý tứ trong lời nói của anh.
“Làm sao, làm sao lấy lại được, cô ấy nói cô ấy mua được trong buổi đấu giá ở Christie’s, em cũng không biết tại sao váy của mẹ em lại bị mang đi bán đấu giá.”
Giọng nói của Hạ Nghiên Đình hơi lạnh lẽo, mặc dù anh tỏ ra hờ hững, nhưng cũng đủ khiến người ta tin tưởng: “Đó là chuyện của Đỗ Sâm, em lo cho người khác làm gì?”
“Vậy…” Cô gái nhỏ lẩm bẩm, cố hiểu lời anh.
Một lát sau, cô cũng hiểu ra, vậy là khóe môi của cô cong lên, cô trả lời: “Vậy… Cảm ơn anh trước, Hạ Nghiên Đình, anh tốt quá.”
Hạ tổng may mắn lấy được thẻ người tốt, được chính bà xã ban thưởng.
Khóe môi của anh cong lên, cười rất khẽ, nhưng anh cũng không khó chịu chút nào, còn tiếp tục dẫn dắt cô: “Đã có người tốt giúp đỡ, sao còn chưa nói hết chuyện buồn?”
Đối với Thi Họa, anh cực kỳ kiên nhẫn, tư duy của đàn ông và phụ nữ có nhiều điểm khác biệt, còn có khoảng cách tuổi tác.
Trong khoảng thời gian này, anh cảm thấy trạng thái của Thi Họa không tốt như lúc mới đăng ký kết hôn, hình như cô che giấu tâm sự rất nặng nề trong đầu, có vẻ vô cùng rầu rĩ, gặp anh còn cố tình né tránh.
Anh không cách nào thăm dò tâm sự của cô, cũng không thể làm bừa, anh không muốn làm cô sợ, cũng không muốn làm cô khó xử.
Huống hồ chi mỗi người là một cá thể độc lập, dù có là vợ chồng, anh cũng tình nguyện cho cô đầy đủ không gian riêng tư.
Nhưng vừa rồi thấy cô không kìm nén được sự ấm ức mà rơi nước mắt như vậy, anh mới nhận thức rõ ràng, thay vì cho cô sự tôn trọng và không gian, anh mong muốn giải quyết mọi phiền muộn của cô hơn.
Không biết cô gái nhỏ thả đôi chân trần xuống khỏi ghế mây từ lúc nào, hai tay chống lên mặt ghế, ngoan ngoãn ngồi thẳng tắp.
Đôi mắt lệ chi trong trẻo của cô lại rũ xuống, như đang âm thầm giải mã lời nói của anh.
Nhưng cuối cùng cô cũng không bị mắc lừa, dường như men say không cạn giúp cô ý thức được có người đang ra sức khám phá bí mật to lớn nhất trong lòng cô, bí mật quan trọng thế này, đương nhiên cô không dễ dàng nói ra, cô ngậm miệng, lắc đầu, mặc dù giọng nói yếu ớt, nhưng thái độ từ chối rất rõ ràng: “Không, ngoại trừ chuyện đó, dạo này em rất vui vẻ…”
Hạ Nghiên Đình nhíu mày, thấp giọng nói: “Anh và em đã là vợ chồng, nếu em có bất cứ yêu cầu nào, anh đều sẽ giúp em vô điều kiện, tại sao lại không muốn nói thật?”
Có lẽ là vì giọng nói của anh hơi nghiêm túc, gương mặt trắng trẻo của Thi Họa lộ vẻ ngây thơ và non nớt, cô mơ màng cúi đầu, giống như con rùa nhỏ rụt vào trong mai, hoặc giống như trẻ con bị khiển trách, giọng nói trong trẻo và mềm mại của cô tràn ngập nỗi e ngại, lại mang theo một chút xíu ấm ức: “Nhưng cái đó là giả…”
Hạ Nghiên Đình khẽ nhướng mày: “Cái gì?”
Cô gái nhỏ ủ rũ nghẹn ngào: “Mặc dù chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng tất cả đều là giả…”
Giống như nghe thấy một điều gì đó rất buồn cười, anh không khỏi giơ tay véo gò má trắng trẻo của cô, sức lực rất nhẹ, rất kiềm chế, nhưng cái chạm mềm mại của đầu ngón tay cũng đủ làm người ta dao động.
Anh nhanh chóng rút tay lại, không muốn tranh cãi với cô, chỉ thấp giọng sửa lời: “Là thật.”
Lúc say rượu, hình như Thi Họa không dịu dàng và đáng yêu như mọi ngày mà lại hơi bướng bỉnh.
Rõ ràng cô chỉ tin bản thân mình, vậy là cô nhún vai, bàn tay vừa rồi còn chống lên mặt ghế, bây giờ cũng thả lỏng, chắp lại trên đùi.
Tư thế này làm cho thân thể vốn mảnh mai của cô trông còn đơn độc và mỏng manh hơn, dáng vẻ buồn bã, cô nghẹn ngào nói: “Mặc dù kết hôn là giả, nhưng em cảm thấy anh rất tốt, rất, rất tốt, hy vọng sau này chúng ta… có thể làm bạn tốt.”
Cô cúi đầu, vừa phiền muộn vừa ủ rũ, giống như đang lên kế hoạch cho những năm sắp tới.
Kể từ khi Hạ Nghiên Đình về nước, cô đã làm phiền anh quá nhiều, liên tục gây rắc rối cho anh.
Thậm chí bây giờ còn… sinh ra ý nghĩ bậy bạ, có thể phá hỏng mối quan hệ hợp tác giữa hai người họ.
Giao dịch hợp tác kiêng kỵ nhất là có tình cảm không nên có, động lòng thì yếu lòng, yếu lòng thì mất trí, mất trí thì khó lòng xử lý mối quan hệ một cách lý trí.
Ngay cả những mối quan hệ khác của hai người họ cũng sẽ trở thành một đống hỗn độn nếu xử lý một cách lý trí.
Buổi trưa ở nhà hàng Pháp, lời của Bạch Tư Nhàn đúng là khó nghe.
Những lời gièm pha nhắm vào Hạ Nghiên Đình, cô không muốn nghe một chữ nào, ngay cả dấu chấm câu cũng không tin.
Nhưng những lời làm cô tổn thương nhất vẫn quanh quẩn bên tai ——
“Thật sự nghĩ mình là vợ của chủ nhà đúng không, chuyện gì cũng biết hết đúng không?”
Chỉ có những lời này, cô không cách nào giả điếc được.
Vì đó là sự thật, trong lòng cô biết rõ.
Hôn nhân thông thường đòi hỏi một thời gian dài qua lại với nhau, xác nhận mình phù hợp với đối phương, thậm chí là thề một lòng một dạ, sau đó mới bước vào hôn nhân.
Dù chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại không có nền tảng tình yêu cũng cần lên kế hoạch cẩn thận và thỏa thuận chặt chẽ, phải có trao đổi ngang giá với nhau mới bền lâu.
Cuộc hôn nhân của cô và Hạ Nghiên Đình là gì?
Có lẽ Hạ Nghiên Đình chỉ nhất thời thương hại cô.
Nếu giấc mộng đẹp này đã được định đoạt sẽ vỡ vụn.
Cô không có ước mơ xa vời, chỉ hy vọng được làm bạn tốt với anh là được rồi.
Vừa là người tốt, vừa là bạn tốt.
Hạ Nghiên Đình không nhịn được cười, càng xác nhận cô chưa tỉnh rượu, vẫn đang nói linh tinh, anh cũng không muốn nói gì, thấy cô cúi đầu xuống thấp, anh đưa tay nâng cằm cô, ghé đến gần, cánh tay nâng đầu gối của cô lên, lẳng lặng bế cô.
“Gió lớn lắm, về phòng thôi.”
Có lẽ cô gái nhỏ đã hưởng đủ gió đêm hè, thưởng thức đủ bầu trời đêm mênh mông, cho nên đột ngột bị bế lên cũng không kháng cự chút nào, hai cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ anh, anh bế cô vào phòng, tư thế thoải mái như bế công chúa.
Anh đặt cô xuống chiếc giường mềm mại khổng lồ, cô lắc lư, không ngồi vững.
Anh đành phải lấy gối cho cô dựa vào, còn bưng chén trà ấm giải rượu.
Đúng là dì Lan không hề quấy rầy, chỉ đặt trà giải rượu mà mình đã chuẩn bị trước cửa phòng ngủ chính.
Anh ngồi thẳng lưng trên mép giường, gương mặt bình tĩnh lại nhã nhặn, sẵn sàng thương lượng: “Dì Lan làm cho em đấy, uống vào sẽ không khó chịu nữa, ngoan.”
Nhiều năm như vậy, anh đơn độc quen rồi, đừng nói là dỗ dành con gái, chăm sóc người say cũng là trải nghiệm có một không hai của anh.
Đương nhiên cũng hơi đau đầu.
Nhất là khi cô bước vào trạng thái nói năng linh tinh, anh không chắc cô có hiểu không.
Nhưng Thi Họa lại ngoan ngoãn vượt ngoài dự đoán.
Anh đưa chén trà đến môi cô, cô uống mấy ngụm, dần dần cũng uống được ba phần tư, sau đó lại chậm chạp lắc đầu: “Không, không uống nữa, no rồi.”
Hạ Nghiên Đình cũng không ép cô, chỉ đặt chén trà sang một bên.
Vốn dĩ còn tưởng sẽ khó dỗ dành con sâu rượu này uống trà, không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Uống xong, cô lại dựa vào chiếc gối mềm mại, nửa ngồi nửa nằm.
Hạ Nghiên Đình đắp chăn cho cô, Thi Họa chớp mắt, nhưng cũng không nhúc nhích.
Chăn màu trắng ngọc, làm gương mặt nhỏ ửng hồng của cô trông càng ngoan ngoãn hơn nhiều so với lúc ở ngoài ban công.
Nhưng sự ngoan ngoãn quý báu này không kéo dài hơn một phút.
Cô lại tiếp tục mơ màng.
Giọng nói mềm mại đứt quãng, phảng phất một chút xíu u sầu, nhưng phía sau chứa đựng sự bình thản như đang tự vỗ về bản thân.
“Làm bạn cũng rất tốt, tình bạn kéo dài mãi mãi, Hạ Nghiên Đình, anh thương tình hứa với em có được không, từ giờ về sau, chúng ta sẽ là bạn tốt nhất thế giới…”
Anh ngồi ở mép giường, bị cô giày vò mãi cũng bất lực.
Sâu rượu nói nhảm, anh không chịu nổi nữa.
Đợi mấy giây mà không có được câu trả lời, đương nhiên Thi Họa mất kiên nhẫn, cô kéo cổ tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi vo ve, còn hơn nũng nịu: “Được không, có thể hứa với em chứ?”
Hạ Nghiên Đình im lặng, chỉ biết đưa tay xoa ấn đường, đau đầu hết sức.
Anh chưa từng nhìn thấy Thi Họa làm nũng, không ngờ là khổ sở thế này.
“Hứa với em.” Anh đành phải thỏa hiệp, ngón tay thon dài, trắng trẻo sửa sang mái tóc của cô, vén từng lọn tóc rối ra khỏi má cô.
Tự dưng hơi thở của hai người họ sát lại gần nhau.
Hơi thở của anh ấm áp, mang theo hương tuyết tùng mát lạnh, hơi thở của cô tràn ngập hương rượu dương mai ngọt ngào, cả hai hòa quyện vào nhau.
Đầu óc của Thi Họa trống rỗng.
Ý thức vốn dĩ đã hỗn loạn, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ, người đàn ông này… quá dịu dàng.
Người ngoài nói anh lạnh lùng, cấm dục, không hiểu nhân tình thế thái, thậm chí còn đặt cho anh biệt danh đáng sợ, Diêm Vương sống.
Ban đầu, Thi Họa cũng rất sợ anh.
Đêm mưa đó họ gặp lại nhau, Thi Họa còn không dám nói một lời, chỉ cảm thấy ngồi cùng một chiếc xe với anh đã là vượt quá giới hạn, rất khó chấp nhận.
Nhưng khoảng thời gian này chung sống với nhau.
Rõ ràng anh rất dịu dàng.
Mặc dù sự dịu dàng này cũng hơi lạnh lùng, nhưng đối với cô mà nói, như vậy là đủ rồi.
Đủ để xâm chiếm lý trí của cô từng chút, từng chút một.
Càng vào sâu thì càng bất an.
Khao khát chiếm hữu mà cô đã đè nèn trong lòng rất lâu lại đột ngột xuất hiện lần nữa, không quan tâm đến hậu quả.
Niềm vui được nhận lời hứa vừa thoáng qua, một lớp màn cảm xúc lại bao trùm lấy nó.
Bạn tốt nhất thế giới cái gì…
Đó là chuyện của mấy năm sau.
Hiện tại cô mặc kệ những chuyện này.
Hiện tại cô chỉ muốn biết, có phải Hạ Nghiên Đình cũng dịu dàng với những cô gái khác như vậy không.
Thật sự muốn biết.
Rất muốn biết.
Cô chưa từng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh anh.
Giờ phút này, trong đầu cô chỉ hiện ra hai gương mặt.
Đầu tiên là Lương Sắt Hề lộng lẫy, tươi sáng, người đẹp mang nhiều phong cách, ngay cả Thi Họa cũng không thể rời mắt, làm sao Hạ Nghiên Đình có thể không động lòng?
Tiếp theo là người mà Lương Sắt Hề nói đến, là gương mặt ẩn giấu trong ví của Hạ Nghiên Đình.
Tóc đen, mắt to, đường nét Trung Quốc.
Đó là toàn bộ thông tin mà hiện tại cô biết được, cho nên trong đầu chỉ có bản phác thảo về cô gái đó, mặc dù không nhìn rõ đường nét gương mặt, nhưng đã lộ ra nhan sắc xinh đẹp đến động lòng.
Cô gái đó chính là mối tình đầu của Hạ Nghiên Đình sao?
Nếu trí nhớ của Cersei không có sai sót, chuyện này chỉ mới xảy ra hai, ba năm trước.
Quãng thời gian ngắn ngủi như vậy, chắc chắn anh vẫn chưa buông bỏ người này.
Trong lòng cô tràn ngập loại cảm xúc còn chua xót hơn khi đối mặt với tình cảm của Lương Sắt Hề, cổ họng đắng ngắt.
Uống trà giải rượu xong, bây giờ cô nửa tỉnh nửa say.
Bảy phần say, ba phần tỉnh.
Đột nhiên cô ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm: “Hạ Nghiên Đình, bây giờ chúng ta đã là bạn tốt nhất thế giới, anh có thể cho bạn tốt xem ví của anh được không?”
Giọng nói của cô mềm mại tự nhiên, nhưng bây giờ lại nghèn nghẹn, bởi vì chua xót mà hơi ẩm ướt, cũng bởi vì đây là một yêu cầu rất vô lý mà cô còn cố tình làm nũng.
Cô sợ hãi như vậy mà vẫn lao đầu vào chỗ chết.
Cố gắng hết sức mới mở miệng được.
Mà người đàn ông bên cạnh lại không nghe ra tâm tư phức tạp của cô.
Chỉ cảm thấy cô lợi dụng men say để làm liều.
Hạ Nghiên Đình là người xem trọng thời gian như sinh mạng, chỉ ước mình có thể chia một giờ thành sáu mươi phần để dùng.
Mà đứng trước cô, anh lại đánh mất hết nguyên tắc.
Giọng nói nghèn nghẹn mềm mại của cô làm người ta đau lòng hết sức, yếu ớt mà lại không làm người ta chán ghét.
Cũng không phải là anh không chịu chiều ý cô, mà là thật sự không cầm trong tay.
“Ví à? Muốn làm gì?”
Thi Họa nhỏm dậy, dõng dạc nói: “Nhìn một chút, nhìn một chút thôi mà, bạn tốt, đừng nhỏ nhen vậy chứ.”
Sắc mặt lạnh lùng của Hạ Nghiên Đình cứng đờ, anh im lặng một lát, sau đó trầm giọng dỗ dành: “Anh không có, em ngoan nào, đừng ầm ĩ nhé.”
Ví sao?
Là ví đựng tiền đấy à?
Kể từ khi trở về Kinh Bắc, anh rất ít khi sử dụng tiền mặt, chuyện gì cũng có thể làm online, đương nhiên không cần đến thứ này.
Nhưng nếu là thứ để đựng tiền, dù cho cô chỉ mượn rượu để làm ầm ĩ, anh cũng không khước từ.
Anh không nghĩ nhiều, chỉ cầm điện thoại lên, chuẩn bị chuyển tiền vào tài khoản của cô.
Chiếc điện thoại màu đen của Thi Họa thu hút anh, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Không có ví thì cho em xem điện thoại của anh được không?”
Cô không rõ Hạ Nghiên Đình thật sự không có ví bên người hay là đang lịch sự từ chối cô.
Bức ảnh được đặt trong ví tiền… nhất định thuộc về một người rất quý giá.
Bởi vì năm nọ, lúc thu dọn đồ đạc của ba, cô từng nhìn thấy ảnh của mình và mẹ trong ví cũ của ba.
Đó là tình yêu không nói thành lời của ba, dù cho mười mấy năm đã trôi qua, nó chưa từng bị tháng năm vùi lấp.
Chắc hẳn Hạ Nghiên Đình cũng vậy.
Hạ Nghiên Đình không nói gì, chỉ đưa điện thoại cho cô, gương mặt yên tĩnh không bộc lộ sự bất mãn, mà trông còn hơi lười biếng, thật sự không ngại cho cô nghịch điện thoại của anh.
Nhịp tim của Thi Họa tăng tốc, không hiểu sao lại hơi thấp thỏm.
Không được xem ví thì xem điện thoại cũng được.
Đối với xã hội bây giờ, điện thoại đã được trang bị toàn bộ chức năng xã giao, khả năng cao cũng được dùng để gửi gắm tình cảm.
Nhưng chỉ trong vòng nửa phút ngắn ngủi, Thi Họa lại ủ rũ, sự buồn bực lộ rõ trên mặt.
Cô không khỏi làu bàu: “Hạ Nghiên Đình, điện thoại của anh nhàm chán quá…”
Hạ Nghiên Đình: “…”
Sâu rượu nhỏ không nhìn anh, chỉ cúi đầu oán trách.
Đây thật sự là lần đầu tiên cô gặp một người nhàm chán như vậy, điện thoại không có gì thú vị, ngay cả ứng dụng cũng chỉ là mấy cái thường dùng và mấy cái có sẵn, chỉ có Kinh Bắc TV là đặc biệt một chút.
Có lẽ anh tải xuống là để xem lại buổi phỏng vấn gần đây của anh tại Đài truyền hình Kinh Bắc.
Không có ảnh con gái, album ảnh của anh toàn là ảnh chụp lại màn hình số liệu mà cô không hiểu, không có một gương mặt nào.
Màn hình chính và màn hình khóa là màn hình mặc định của nhà sản xuất.
Không nhìn thấy nội dung mà mình mong đợi, cô ỉu xìu, giọng nói trong trẻo và mềm mại của cô yếu ớt vang lên: “Hạ Nghiên Đình, có phải là anh hơi nhàm chán rồi không, ngay cả ảnh nền điện thoại cũng không có, giống như AI vậy, không đúng, AI hiện nay còn thú vị hơn anh.”
Đúng là mượn rượu để tiếp thêm dũng khí mới dám nói chuyện thô lỗ thế này.
Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình u ám, anh cười rất khẽ, cũng không cảm thấy khó chịu mà còn cố tình trêu chọc cô: “Chẳng phải em chụp một tấm là có ngay sao?”
“?” Dấu chấm hỏi xuất hiện trên gương mặt trắng bệch của sâu rượu nhỏ.
Có lẽ cô không để ý lời trêu chọc của anh.
Còn tưởng là thật.
Cô táy máy điện thoại của anh thật lâu, chụp selfie vài tấm ở khoảng cách gần, nhưng nhìn thế nào cũng không hài lòng.
“Không đẹp…”
“Cái này cũng không được, ánh sáng khó coi quá.”
“Vẫn chưa được, làm lại!”
Cô loay hoay một hồi lâu, Hạ Nghiên Đình vẫn nhàn nhã nhìn cô, thấy cô dần dần trở nên nóng nảy, anh không khỏi bất lực, giọng nói gợi cảm đột ngột vang lên: “Để anh giúp em.”
“…Cũng được, nhưng anh phải chụp đẹp một chút đấy nhé.”
Cô nghe lời anh không do dự, trả điện thoại cho anh, còn tạo dáng cho anh chụp ảnh.
Đầu óc mơ màng của cô không có ý nghĩ gì khác, chỉ nghĩ mình ít khi chụp selfie nên mới ngượng tay, người khác chụp cho cô thì tốt hơn.
Hạ Nghiên Đình điều chỉnh góc độ, bấm chụp một tấm, sau đó đưa cho cô.
Đôi mắt tối tăm của Thi Họa sáng rỡ, hàng mi dài cong cong khẽ run rẩy.
“Đẹp quá… chụp giỏi hơn em nhiều.”
Có ảnh đẹp rồi, nhưng hai mươi phút tiếp theo, cô lại lảm nhảm không đâu vào đâu.
Qua lại một hồi, Hạ Nghiên Đình chỉ muốn đẩy men rượu ra khỏi người cô.
Dù sao thì nhìn trạng thái hiện tại của cô, có vẻ cô sẽ không thể chìm vào giấc ngủ được, nếu men rượu còn chưa tan, sáng mai cô sẽ đau đầu muốn chết.
Sắc mặt của anh yên tĩnh, vẫn bình thản và lạnh lùng như mọi ngày, nhưng khóe môi càng lúc càng cong lên, không cách nào che giấu.
Thi Họa muốn chơi cái gì, anh cũng chiều ý cô.
Chụp ảnh. Đổi ảnh nền. Thậm chí còn thiết lập nhận diện khuôn mặt.
Sau mấy vòng như vậy, cô nghịch điện thoại cá nhân của anh như thể nó là của cô, cũng không hiểu sao lại dựa vào lồng ngực của anh.
Đôi chân mềm mại không xương gác trên đùi anh, chín mươi chín phần trăm trọng lượng cơ thể cô đang dựa vào lòng anh, gương mặt ửng đỏ lại hơi nóng của cô tựa vào lồng ngực của anh.
Hình như cô không ý thức được có một người đàn ông máu nóng dưới thân mình.
Chỉ ôm anh như một con búp bê lớn.
Yết hầu của Hạ Nghiên Đình di chuyển lên xuống mấy lần, hơi thở nặng nề, nhưng anh luôn kiềm chế bản thân, tập trung tuyệt đối vào chuyện đè nén bản năng đàn ông.
Chơi cùng cô lâu như vậy, cứ tưởng cô sẽ mệt.
Cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy thân thể thiếu nữ, cố nhấc cô ra khỏi lồng ngực của mình, đặt cô xuống gối.
Đôi mắt lạnh lùng đè nén d*c v*ng, giọng nói trầm khàn cố dỗ dành cô: “Bà xã, ầm ĩ đủ rồi, đi ngủ thôi.”
Cô càng lúc càng buồn ngủ, mí mắt cụp xuống, bắt đầu mơ mơ màng màng.
Nhưng đột ngột bị giọng nói trầm thấp và gợi cảm bên tai đánh thức.
Anh gọi cô là bà xã.
Hai từ kia len lỏi vào tai cô, tràn đầy tình ý.
Cô lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu khỏi lồng ngực của anh, gương mặt nhỏ ngước lên, ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.
Bên cạnh chiếc giường lớn trong phòng ngủ có một chiếc đèn thủy tinh kiểu cổ mỏng manh, ánh đèn vàng ấm tỏa ra dưới chụp đèn, chiếu vào gương mặt anh, ngay cả bóng tối cũng nhuộm màu hổ phách.
Bên trên yết hầu sắc bén và đầy đặn là đôi môi mỏng nhạt màu, tỏa ra nét gợi cảm lạnh lùng.
Cô nhìn nơi đó không chớp mắt, thật khó tưởng tượng nhiệt độ ở nơi đó.
Rốt cuộc là khô ráo và ấm áp như lòng bàn tay của anh, hay là lạnh lùng và đơn độc như anh?
Bầu không khí trong phòng loãng ra.
Cô ở trong lòng anh, khoảng cách gần đến mức khó đoán hơi thở nóng hổi xuất phát từ người nào.
Đôi mắt thuần khiết của cô nhiễm sự gợi cảm của hơi thở này.
Một thoáng để lộ sự quyến rũ ý nhị của hồ ly nhỏ, tràn ngập hơi nước, hết sức gợi cảm.
Cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, toàn bộ lý trí trong đầu cô biến mất.
Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ —— muốn nếm thử nhiệt độ trên môi anh.
Đôi môi màu anh đào ươn ướt chạm vào môi anh, còn hơi run rẩy, bộc lộ sự dè dặt không nơi ẩn náu của cô, nhưng mũi tên đã chạm vào dây cung, không còn đường lui, chỉ có thể dạn dĩ ghé sát vào anh hơn.
Cả căn phòng rộng lớn chìm vào im lặng, chỉ còn nghe rõ tiếng hơi thở nặng nề.
Người đàn ông không nhiễm bụi trần lại phát ra tiếng động trầm khàn khó hiểu.
Cô chủ động tấn công bất ngờ.
Anh bị tấn công, hoàn toàn chưa kịp phòng bị.
Có một giây phút nào đó, sự nhẫn nhịn và kiềm chế trong anh cũng trỗi dậy, nhưng nhanh chóng bị sự nhiệt tình của thiếu nữ vùi lấp, nuốt chửng.
Ngón tay thon dài và trắng trẻo giữ lấy chiếc cằm mỏng manh của cô, không nói không rằng, lại nhẹ nhàng dời đôi môi đỏ của cô ra.
Ánh đèn leo lắt, màn đêm nồng đậm.
Lời dạy dỗ trầm khàn phát ra từ đôi môi mỏng nhạt màu: “Là em tự chuốc lấy đấy nhé.”
Anh nhẹ nhàng vươn tay tắt đi bóng đèn duy nhất còn sáng.
Kể từ đó, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Thiếu nữ luôn luôn thẹn thùng trước mặt anh.
Không biết giờ phút này đã nhìn lầm anh thành người nào.
Mà lại chủ động hôn anh.
Hơi thở của anh hỗn loạn, bóng tối bí ẩn, cũng khó đoán cảm xúc của anh.
Chớp mắt một cái, Thi Họa bị một bóng đen bao phủ, hơi thở hoàn toàn bị chiếm đoạt.
Giờ phút này, kiềm chế và cấm dục đều vô nghĩa, chỉ khi người ta còn lý trí, chúng mới giúp người ta tự kiềm chế bản thân.
Hết thảy đều là do cô tự chuốc lấy.
Hơi thở nóng bừng dây dưa với nhau, cuối cùng cô cũng được nếm thử nhiệt độ trên môi anh.
Nóng rát.
Nóng hơn môi cô.
Hình như là vì bị cô xâm phạm, ban đầu, nụ hôn d*c v*ng này cũng không hề dịu dàng.
Hai cánh tay mềm nhũn của cô buông thõng trong lòng anh, không kháng cự chút nào, buộc lòng phải chịu đựng.
Thâm dò từ cạn đến sâu, vừa xâm lược vừa tấn công, vượt ngoài dự đoán của thiếu nữ, hoàn toàn phá vỡ giới hạn chịu đựng cực độ của cô.
Mà cô chỉ có thể từ từ khuất phục dưới sự tấn công của anh.
Giống như một con nai vừa rời khỏi khu rừng, ngây thơ vô tội, đành phải rơi lệ chịu đựng.
Nước mắt âm ấm lại ướt nhẹp của cô rơi vào lãnh địa của anh, là lời cầu xin sự thương xót trong im lặng, từng giọt thấm mềm trái tim anh.
Cảm giác thiếu không khí dần dần tan biến, sự xâm lược bị thay thế bằng sự tấn công nhẹ nhàng và kiềm chế.
Sự kiềm chế dịu dàng càng làm cô say mê.
Bởi vì bất kể là tàn bạo hay dịu dàng, chúng đều là những cảm xúc cực hạn mà cô chưa từng trải qua, cô bị cơn sóng cảm xúc chân thật này quét qua, không cách nào phân biệt được giữa tỉnh táo và say mê, không hiểu sao cảm xúc của Hạ Nghiên Đình lại dao động mãnh liệt như vậy vì cô, cô không muốn tỉnh giấc, chỉ muốn buông thả chìm đắm vào trong đó.
Lúc môi anh tách ra, cho cô không gian để thở, cô đã mất hết lý trí, một lớp mồ hôi trong suốt đọng trên gò má ửng hồng.
Ngón tay nhỏ nhắn của cô run rẩy vòng qua cổ anh, hơi thở còn nặng nề, định lấy hơi lên tiếng.
Giọng nói nghiêm nghị của anh đột ngột vang lên: “Bà Hạ, còn nhận ra anh là ai không?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hôn rồi đó!!!
Họa bảo: Tui tự ghen với chính mình
Sếp Hạ: Tay không lật tung bình giấm
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.