Thi Họa ngồi trên ghế mây ngoài ban công, thân thể mỏng manh cuộn tròn như mèo lười, hơi ngước mặt lên, ngơ ngác nhìn ngắm bầu trời đêm.
Khóc xong một trận, nước mắt rửa trôi gần hết lớp trang điểm của cô, vào giờ phút này, dưới mái tóc đen mềm mại chỉ còn gương mặt trái xoan trắng trẻo, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, có thể lờ mờ nhìn thấy lớp lông tơ, màu trắng nhàn nhạt lộ ra.
Giống như một chiếc ly thủy tinh mỏng manh, người ta muốn vươn tay chạm vào, như sợ vô tình làm rơi nó.
Mà bình thường tỉnh táo, cô không dễ dàng thể hiện khía cạnh mong manh này trước mặt người khác.
Giống như sự ấm ức mà Từ Thanh Uyển gây ra cho cô ngày hôm nay, nếu không phải là cô vô tình uống vài ly rượu dương mai, bị men rượu chiếm đóng, say rượu lỡ lời, cô đã không để lộ dấu hiệu nào kể từ khi về đến Nhạn Tây Ngự Phủ.
Không chỉ không chịu thổ lộ mà còn tập trung diễn kịch trước mặt dì Lan, diễn kịch quá nghiêm túc, giống như thật sự đắm chìm vào niềm vui tân hôn.
Hạ Nghiên Đình nói chuyện với thư ký xong lại quay về bên cô, giờ phút này, gương mặt lạnh lùng của anh cũng lộ ra một chút xíu mềm mại.
Anh không biết mình lấy đâu ra sự kiên nhẫn, lại tiếp tục ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói hờ hững lại dịu dàng thuyết phục: “Anh sẽ giúp em lấy lại chiếc váy, nếu có chuyện không vui thì phải nói với anh, để anh giải quyết.”
Dù dịu dàng như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-cang-hoi-am-van-ly-thap/2899568/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.