🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giọng nói lạnh lùng của anh động lòng người, không hiểu sao lại rất mê hoặc.

Đầu ngón tay trắng trẻo của Thi Họa khẽ run rẩy, muỗng sứ rơi xuống, chạm vào đáy chén.

Cô ngơ ngác ngước mắt, trái tim như lỡ mất một nhịp, cô kinh ngạc nhìn anh, giọng nói vô cùng hoảng hốt: “Đã, đã xảy ra chuyện gì?”

“Em nghĩ kỹ xem.”

Hạ Nghiên Đình ý nhị cong môi, giống như đang châm chọc cô, hoặc giống như đang dẫn dắt cô nhớ lại chuyện đã xảy ra.

Tâm trí của Thi Họa rối bời, làn da trắng trẻo sau tai đỏ bừng lên, cô thật sự không nhớ nổi…

Trong đầu chỉ xuất hiện mấy mảnh ký ức vụn vặt phiêu đãng.

Răng môi hòa hợp, tình ý tràn lan.

Nhưng chuyện đó không thể xảy ra giữa cô và Hạ Nghiên Đình.

Cho nên chỉ có thể là một giấc mơ mà thôi.

Thi Họa cắn chặt môi dưới, hàng mi dài khẽ run rẩy, cô không còn dám nhìn vào mắt anh, giọng nói yếu ớt đến mức không nghe được: “Em, em không nhớ được, dì Liên nói em đã bất tỉnh, xin lỗi, có phải em đã… gây rắc rối cho anh không, xin lỗi…”

“Được rồi.” Dường như cảm nhận được sự bất an của cô, anh hờ hững gạt vấn đề sang một bên.

Thi Họa tò mò từ tận đáy lòng, không thể không nhìn lén anh, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã gặp phải đôi mắt đen nhánh của anh khẽ rũ xuống, làm cô sợ đến mức phải vô thức nuốt nước bọt.

Hình như hôm nay anh vẫn chưa ra khỏi nhà, chỉ mặc áo sơ mi đen, ngay cả khi dáng ngồi lười biếng và nhàn nhã như vậy, bờ lưng vẫn thẳng tắp.

Ánh nắng ban trưa chói mắt, phòng ăn không bật đèn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính, phủ ánh sáng rực rỡ lên gương mặt bắt mắt của anh, tôn lên vẻ lạnh lùng, cấm dục, như một vị thần không nhiễm bụi trần.

Nếu cô thật sự làm gì anh, đó chính là một tội ác…

Cô không dám nghĩ nhiều, cảm thấy chỉ tưởng tượng thôi đã là quá đáng rồi.

Cô cố che giấu sự chột dạ, nhẹ nhàng xin lỗi: “Tửu lượng của em không cao lắm, chắc là đã nói bậy gì đó, làm anh chê cười.”

Nói bậy?

Anh xùy một tiếng, rất nhẹ, nhưng vô cùng mỉa mai.

Giống như nghe thấy một trò đùa rất hoang đường.

Vành tai của Thi Họa đỏ bừng, nóng hổi, cô cắn môi, chần chừ hỏi: “Anh cười cái gì? Rốt cuộc là… em đã nói gì với anh?”

Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thật sự căng thẳng.

Sợ tối hôm qua cô phá hỏng chuyện lớn, nếu cô thổ lộ bí mật trong lòng, sau này thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Hạ Nghiên Đình im lặng thật lâu, sau đó lại nhàn nhạt nhìn cô: “Em nói em muốn làm bạn tốt nhất thế giới với anh, van xin anh đồng ý.”

Thi Họa: “…”

Buổi chiều, tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc.

Thi Họa ngồi tại bàn của mình, trông như đang làm việc không ngừng tay, nhưng thật ra đầu óc lại mơ mơ màng màng.

Cô không nhớ mình đã thoát khỏi phòng ăn của Nhạn Tây Ngự Phủ và đến đơn vị bằng cách nào.

Hình như Hạ Nghiên Đình không hề nói đùa với cô.

Hẳn là trong lúc say mèm tối hôm qua, cô đã biến mình thành trò cười.

Càng lúc càng có nhiều ký ức nóng hổi trỗi dậy từ nơi sâu nhất trong đại não của cô, cô đỏ mặt, thỉnh thoảng tim lại đập thật nhanh.

Hình như thái độ của Hạ Nghiên Đình trên bàn ăn ám chỉ anh không hài lòng về việc cô mất sạch ký ức.

Vậy rốt cuộc là anh bất mãn cái gì?

Ở nơi sâu nhất trong ký của cô có một hình ảnh thiêu đốt cô từ đầu đến chân, là cô chủ động hôn, không phải, nói đúng lý ra, là cô cưỡng hôn.

Có khi nào… là thật không?

Nghĩ đến khả năng này, cô tái mặt, đôi môi khô khốc, cô vội vàng uống một ngụm nước đá, sau đó đưa tay vuốt ngực mình.

Tiểu Nguyễn phát hiện hôm nay cô có gì đó bất thường, lại lo lắng hỏi han: “Chị sao thế, chị không khỏe sao?”

Thi Họa lắc đầu, nói cho có lệ: “Chị không sao.”

Suy đoán này làm cô hoảng hốt, cô không muốn nghĩ nữa.

Bất kể như thế nào, cô cũng phải vờ như đêm qua không xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, đến tầm bốn giờ chiều, Lương Sắt Hề lại chủ động mời cô lần nữa, cắt ngang dòng suy tư của cô.

Thi Họa xuống quán cà phê dưới lầu gặp cô ấy.

Lương Sắt Hề thật sự bàn bạc cùng cô vài chi tiết liên quan đến buổi phỏng vấn, hai người họ nói chuyện công việc hơn mười phút, nhưng buổi gặp mặt tiến triển theo chiều hướng bất ngờ.

Cô Lương không nhịn được nữa, ngón tay xinh đẹp cầm lấy hai tấm thiệp mời thếp vàng, thận trọng đưa đến trước mặt Thi Họa.

Giọng nói du dương của cô ấy hơi e thẹn: “Cô Thi, tôi có một yêu cầu muốn làm phiền cô. Đây là thiệp mời đến buổi triển lãm tranh của tôi, sẽ diễn ra vào chủ nhật tuần sau, nhờ cô chuyển cho Hạ Nghiên Đình giúp tôi được không, nghe nói anh ấy rất hiểu biết về tranh trừu tượng đương đại, tôi muốn mời anh ấy đến buổi triển lãm tranh cá nhân của tôi…”

Lương Sắt Hề vừa dứt lời, Thi Họa lại bình tĩnh hỏi cô ấy: “Cersei, cô và Hạ Nghiên Đình là bạn học đại học, cô tự liên lạc với chú ấy không được sao?”

Thi Họa hơi không cam tâm, thật ra cô rất ngưỡng mộ Lương Sắt Hề, cũng hiểu được tâm tình của cô ấy.

Dù sao thì thích một người ngoài tầm với cũng là một điều rất khó khăn.

Tính cách của Lương Sắt Hề hoàn toàn trái ngược với cô, cô chỉ biết chôn vùi tình cảm của mình thật sâu trong lòng.

Nhưng Lương Sắt Hề đã sống một cuộc đời tốt đẹp từ hồi còn nhỏ, cô ấy hòa đồng, rực rỡ, tự tin, xuất chúng, chắc chắn sẽ có dũng khí để hành động.

Nhưng Thi Họa tự nhủ mình thật sự không làm được, cũng không muốn làm người trung gian lúng túng đâu.

Làm sao cô có thể làm bà mối cho người chồng hợp pháp của mình với… một người phụ nữ khác?

Lương Sắt Hề ủ rũ, nhưng cô ấy không nhận ra Thi Họa có ý nghĩ khác, chỉ thuận miệng dốc bầu tâm sự: “Tôi muốn liên hệ anh ấy cũng thật sự rất khó khăn. Hồi còn học ở Harvard, tôi đã đích thân hỏi thông tin liên lạc của anh ấy, WhatsApp, WeChat, Faceboook… Cái nào anh ấy cũng không có. Có trời mới biết tôi khổ sở thế nào, đến tận ngày hôm nay, tôi cũng chỉ có thông tin liên lạc của thư ký anh ấy mà thôi, cô Thi, tôi thật sự mong cô có thể giúp tôi, dù sao anh ấy cũng là chú Chín của cô, nhất định là cô muốn gặp anh ấy cũng… không khó lắm, đúng không?”

Nhìn thấy tình cảm chân thành trong ánh mắt của cô ấy, Thi Họa cảm thấy vừa chua chát vừa đau xót.

Nụ hôn nóng bỏng không rõ thực hư lại lướt qua tâm trí cô, nỗi lòng cô càng khó tả.

Cô uống một ngụm Americano đá, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Tôi muốn xác nhận lại, cô có thích Hạ Nghiên Đình không?”

Lương Sắt Hề ngẩn người, đuôi mắt lá liễu dài hẹp của cô ấy khẽ cong lên, trông Thi Họa dịu dàng và hướng nội, hình như Lương Sắt Hề cũng không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.

Cô ấy gật đầu không do dự: “Phải, hình như cô đã nhìn ra rồi.”

Lương Sắt Hề chưa từng hoài nghi mối quan hệ giữa Thi Họa và người trong lòng mình, cũng rất thành thật với Thi Họa, cô ấy khẽ thở dài: “Thật ra tôi cũng không có ý gì khác, chỉ mong có thể làm bạn với anh ấy, bắt đầu từ tình bạn, tôi không có hứng thú với mối quan hệ mì ăn liền, chỉ thật sự hy vọng có thể hiểu anh ấy, sau đó từ từ… Đương nhiên đó đều là chuyện sau này.”

Hiện tại, ngay cả chủ động ngỏ lời với anh cũng khó.

Hàng mi của Thi Họa cụp xuống, như cây quạt che chắn đôi mắt màu hổ phách của cô, làm người ta không cách nào nhìn ra cảm xúc.

Lương Sắt Hề không đoán được thái độ của cô, đợi một hồi lâu, Thi Họa cũng không trả lời, tự dưng cô ấy bất an: “Cô Thi, sao cô lại không nói gì?”

Thi Họa ngẩn người mấy giây, cuối cùng cũng ngước mắt, lẳng lặng nhìn gương mặt rực rỡ của Lương Sắt Hề, cô làm công tác tư tưởng rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng ——

“Cersei, tôi phải nói thẳng chuyện này với cô.”

Lương Sắt Hề kinh ngạc: “…Chuyện gì?”

Thi Họa chậm rãi lên tiếng, đôi môi màu anh đào khỏe mạnh của cô không tô son, nhưng không hiểu sao trông nó lại mềm mại và xinh đẹp hơn mọi ngày.

Giọng nói của cô dịu dàng và mềm mại như chim hoàng oanh, phẳng lặng như mặt nước: “Theo tôi biết, Hạ Nghiên Đình đã kết hôn, là kết hôn bí mật.”

“…” Gương mặt quyến rũ của Lương Sắt Hề đột ngột trở nên sợ hãi và vô vọng, cô ấy thật sự không tin nổi, nửa phút sau, cô ấy mới hoang mang hỏi, “Sao lại như vậy, sao tôi lại chưa từng nghe qua chuyện này, mọi người đều nói anh ấy không có phụ nữ bên cạnh, là thật sao?”

“Thật.”

Thi Họa rất bình tĩnh.

Tuy cô còn trẻ tuổi, nhưng khí chất lại điềm tĩnh, chững chạc, nói chuyện không nhanh cũng không chậm, tạo cảm giác rất đáng tin. Nếu không, cô đã không thể ngồi trong phòng phát sóng thời sự của Đài truyền hình Kinh Bắc ngay sau khi tốt nghiệp rồi.

Mặc dù quen biết Thi Họa không lâu, nhưng Lương Sắt Hề tin rằng Thi Họa sẽ không lừa gạt mình.

Mà chưa kể, trên đời này làm gì có ai dám khuấy đảo đời sống riêng tư của Hạ Nghiên Đình chứ?

Chán sống rồi à?

Gương mặt của Lương Sắt Hề vẫn rực rỡ, nhưng mọi cảm xúc đều chùng xuống, ánh mắt u ám.

Sau một hồi lâu mới nhìn chằm chằm vào mắt của Thi Họa, yếu ớt hỏi: “Vậy vợ của anh ấy là…”

Giọng nói trong trẻo của Thi Họa vang lên: “Tôi biết vợ của chú ấy, nhưng không tiện tiết lộ, Cersei, xin lỗi.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Họa bảo: Đánh dấu chủ quyền.jpg _(:D∠)_

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.