Nắng trưa gay gắt quá mức, chiếu rọi đến nỗi cỏ ngoài bãi và ngọn cây ngoài nhà cũng phải cúi xuống.
Lỗ thông gió điều hòa dưới sàn thổi ra từng luồng khí mát mẻ, nhưng trong phòng gym lại càng thêm nóng rực.
Mạnh Kinh Hồng ngồi trong lòng chàng trai với khuôn mặt ngẩng lên, môi lưỡi bị cướp đoạt dữ dội.
Đây là hôn sao?
Người khác hôn nhau cũng như vậy sao……
Cô không biết, cũng chẳng thể suy nghĩ nổi, đầu óc như phủ đầy một lớp sương trắng, cơ thể đang nóng dần cũng trở nên lâng lâng.
Đã quen với sự dịu dàng ân cần của anh từ lâu, cô gần như quên mất rằng chàng trai này thực ra rất bá đạo, rất hung hăng—— Môi răng vừa chạm nhau, bản tính hung hăng ấy lập tức bộc lộ—— Đầu lưỡi anh không chút do dự cạy mở hàm răng cô.
Giống như một con mãng xà trơn trượt và dày nặng chui vào, càn quét không theo quy luật gì trong khoang miệng cô: L.i.ế.m qua lợi, c.ắ.n m.ú.t môi lại còn quấn lấy đầu lưỡi cô.
Cuối cùng điên cuồng khuấy đảo tất cả.
Trong đầu cô như có thứ gì đó bùng nổ.
Nghe thấy tiếng nước “chụt chụt” vang lên từ nụ hôn ấy, Mạnh Kinh Hồng thở không nổi, cô khẽ “ưhm” như muốn phản đối, âm mũi mang theo âm điệu mềm mại yếu ớt.
Chính vì tiếng ưhm ấy mà chàng trai trước mặt như bị kích động bởi điều gì đó, đầu lưỡi anh lập tức tiến thẳng vào tận cổ họng cô.
Là muốn nuốt chửng cô sao…
Cô bất lực khẽ rên lên một tiếng còn mềm yếu hơn, nhưng chàng trai chẳng chút nhượng bộ.
Hai bàn tay to lớn cứng như sắt nung còn đang bóp nắn eo cô một cách gần như tàn bạo.
Vạt áo dưới bị vò nhàu, đầu ngón tay thô ráp đầy lực ấn lên làn da trắng ngần nơi thắt lưng, để lại những vết lõm sâu cạn lẫn lộn.
Khi rãnh sống lưng bị chàng trai dùng ngón cái xoa lên xoa xuống, cơ thể Mạnh Kinh Hồng không kìm được run lên từng đợt.
Thắt lưng hoàn toàn mềm nhũn, hai cánh tay mảnh mai đang ôm lấy anh cũng buông thõng xuống, vắt vẻo trên bờ vai rộng của anh.
Đầu ngón tay cô móc lấy quai áo ba lỗ, bàn tay nhỏ bé cố sức bấu víu vào bờ vai rắn chắc của anh. Nhưng bám thế nào cũng không được, khiến lòng Mạnh Kinh Hồng càng thêm hỗn loạn hơn cả nụ hôn đầu.
Không biết là do ấn tượng từ lần gặp đầu tiên quá sâu đậm, hay là sở thích thầm kín nào đó mà chính cô cũng không nhận ra đang trỗi dậy, nói chung mỗi lần chàng trai này mặc chiếc áo ba lỗ đen bó sát này, tầm mắt cô sẽ không kiềm chế được mà lướt về phía anh.
——Hấp dẫn hơn cả c** tr*n.
Anh chẳng cần làm gì, chỉ cần để đôi cánh tay đầy gân xanh phồng lên ấy vung vẩy qua lại cũng đủ khiến mặt cô đỏ bừng, tim đập rối loạn.
——Muốn được ôm vào lòng bằng cánh tay mạnh mẽ như vậy.
Cô xấu hổ không dám nói với chàng trai rằng, mỗi lần bị bàn tay nóng rực của anh ấn vào lồng ngực, cô đều mong anh ôm chặt hơn một chút.
Ôm cô thật chặt, v**t v* cô, nhào nặn cô.
Giống như bây giờ vậy.
Mà như vậy, vẫn chưa đủ…
Không biết là nghe thấy tiếng lòng khó nói của cô, hay bản thân cũng đã sớm xao động giống cô, Huống Dã bất ngờ nắm lấy một tay cô gái, nhét vào bên trong vạt áo ba lỗ của mình.
Khi đầu ngón tay chạm vào những múi cơ rõ ràng, hơi thở vốn đã gấp gáp của Mạnh Kinh Hồng lại càng rối loạn hơn.
Nhưng cô không rút tay ra.
Đã đến giai đoạn “Lần đầu bỡ ngỡ, lần sau dạn dĩ”, mặt dày thêm một chút, ngượng ngùng bớt đi hai phần.
Huống hồ, cô thực sự thích…
Năm ngón tay vẽ vòng như đang lần theo đường viền cơ bụng, từng chút một chạm vào. Cô thích cảm giác vừa mềm mại vừa rắn chắc này.
Càng thích hơn khi cảm nhận được làn da ấy đang run rẩy theo từng cái chạm của cô, như sắp không chịu đựng nổi…
Một khoảnh khắc nào đó, Mạnh Kinh Hồng chợt liều lĩnh, tay đột ngột trượt xuống——
Huống Dã hít mạnh một hơi, bất ngờ giữ chặt bàn tay nhỏ đang đặt lên cạp quần mình, đôi môi vẫn đang quấn quýt cũng lập tức rời ra.
Khi ngơ ngác chạm phải ánh mắt chàng trai, tim Mạnh Kinh Hồng như thắt lại.
Cô chưa từng thấy anh như thế bao giờ: Gân xanh bên thái dương giật giật, đồng tử đen thẫm hoàn toàn, hốc mắt và sống mũi cao đều ửng đỏ.
——Khao khát đến tột cùng, cũng nhẫn nhịn đến cực hạn.
“Con mẹ nó… tại sao em lại,” Lòng bàn tay nóng bỏng siết lấy bàn tay nghịch ngợm của cô như đang trút giận, Huống Dã nghiến răng sau: “Lá gan lớn quá nhỉ?”
“……”
Cắn chặt bờ môi sưng đỏ vì hôn, Mạnh Kinh Hồng không nói được lời nào.
Cô cảm thấy mình đúng là điên rồi.
Rõ ràng người máu nóng là chàng trai, nhưng lần nào phát rồ lên trước cũng lại là cô…
Hai tay chống lên vai bạn trai, cô vừa định rời khỏi đùi anh thì bên hông đã bị giữ lại một cách đầy cảnh cáo.
“Còn muốn động nữa!”
Giọng Huống Dã khàn khàn, nghẹn lại như đang kìm nén cơn giận: “Thật sự nghĩ anh không dám làm em, hửm?”
Anh đâu phải ngồi im giữ lễ, mà là đã đến mức ngàn cân treo sợi tóc.
d*c v*ng đã bị cô hoàn toàn đánh thức, tất cả chỉ còn trông chờ vào ý chí rèn luyện lâu năm gắng gượng chống đỡ. Giờ mà cô còn móc tay thêm cái nữa, lắc eo thêm chút nữa thì sợi dây cuối cùng ấy cũng sẽ đứt hẳn…
Không thể tiến cũng chẳng cho lùi, Mạnh Kinh Hồng ngồi trên đùi chàng trai, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Khóe mắt cô cong lên như móc câu hất lên lườm anh một cái, cô lí nhí lẩm bẩm một câu gì đó rất nhỏ.
Huống Dã không nghe rõ, nhưng đoán được cô đang lẩm bẩm gì.
Cánh tay siết chặt lại, anh kéo cô ôm vào lòng—— Khác hẳn với sự hung hăng lúc hôn khi nãy, vòng ôm lần này đầy lưu luyến và dịu dàng.
“Muốn em.”
Chàng trai như mọi khi, thẳng thắn không vòng vo: “Rất muốn.”
Vùi đầu vào hõm cổ cô gái, anh hít sâu một hơi, giọng trầm khàn khe khẽ: “Không nỡ.”
Làm sao có thể không muốn.
Cô mềm mại như thế, trắng như thế lại thơm như thế.
Mỗi lần đối diện với đôi mắt ướt long lanh ấy, đều là một màn tra tấn tàn khốc đối với sự tự chủ của anh……
Anh vỗ vỗ vào quần yoga cô đang mặc, giọng đầy ẩn ý: “Lúc này mà làm, không tốt cho sức khỏe của em.”
Lăn lộn trong giới đàn ông lâu rồi, mỗi lần so sánh chỉ làm tổn thương người khác, Huống Dã thừa biết phần cứng của mình thuộc loại gì.
——Vốn đã đủ khiến cô chịu đựng, nếu lại ra ít máu, chắc thật sự sẽ trở thành bóng ma tâm lý mất.
Tương lai còn dài.
Anh gấp gáp, nhưng không vội vào lúc này…
Mặt cô càng nóng hơn.
Nhưng trái tim đang đập loạn như điên kia lại được một bàn tay vô hình nhẹ nhàng đón lấy, đặt vào dòng nước ấm ngọt ngào.
——Câu “Không nỡ” của anh còn khiến cô rung động hơn cả “Muốn”.
“Vậy sao anh còn không buông tay.” Mạnh Kinh Hồng khẽ lắc cặp chân gập lại: “Cho em xuống đi…”
“Gấp cái gì.” Huống Dã không vui, khẽ tặc lưỡi.
Anh bá đạo ôm cô ấn chặt vào ngực—— Đúng kiểu cô thích.
“Không làm được thì ôm cũng không được à?”
“……”
Câu nói này sao nghe cứ như cô là một con yêu tinh đầy d*c v*ng và tàn nhẫn, sau khi mê hoặc người ta xong bèn phủi tay bỏ đi không thương tiếc vậy.
Mạnh Kinh Hồng rúc vào lòng chàng trai, không nói thêm lời nào.
Đầu anh vẫn gối trong hõm cổ cô, hơi thở nóng rực phả thẳng lên da cổ, cuối cùng kéo ra một tiếng thở dài sâu kín—— Mang theo cảm giác vừa tận hưởng tột độ, lại vừa khát khao chưa được thỏa mãn.
“Để anh bình tĩnh một chút, nhịn đau muốn chết rồi.”
“……?”
Từ đùi rắn chắc trượt dần xuống phần hông, Mạnh Kinh Hồng từ từ trừng lớn mắt, cuối cùng cô cũng hiểu ra cái “đau” mà anh nói là có ý gì…
Tim cô giật thót, vội vàng vùng ra khỏi lòng bạn trai: “Được rồi!”
“Chút nữa em còn phải về sớm…”
Cô cố ý không nhìn xuống chiếc quần thể thao màu xám mà quay đầu nhìn lên ô cửa sổ tầng hầm, đầu óc Mạnh Kinh Hồng vẫn còn đang quay cuồng vì những hình ảnh vừa rồi.
Cô chợt nhớ đến một câu nói chẳng biết từng đọc ở đâu: Có con với chàng trai này có lẽ còn đau hơn cả sinh con……
Liếc thấy mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về Tây, giữa chân mày Huống Dã khẽ động.
Không ngờ họ đã hôn nhau lâu đến vậy.
Trước đây dù là tập luyện anh cũng chưa từng ở lại nơi này lâu thế—— Mà chuyện hai người vừa rồi, chẳng phải cũng tính là “tập luyện” sao.
Cả hai tim đập thình thịch, người nóng bừng, th* d*c không ngừng.
Môi lưỡi quấn quýt, nước bọt giao hòa.
Luyện kiểu này, sau này anh muốn mỗi ngày tập luyện ba lượt.
Huống Dã đứng dậy khỏi ghế tập, khẽ “Ừh”: “Anh đi nấu cơm, ăn xong đưa em về.”
Mạnh Kinh Hồng gật đầu, chu môi chỉnh lại tóc.
Bạn gái bị anh hôn đến mức quần áo xộc xệch, đôi mắt mông lung khiến chàng trai ngập tràn cảm giác thành tựu, đồng thời dâng lên d*c v*ng chiếm hữu mạnh mẽ và chút bất mãn.
——Hôm nay lại để cô chủ động chiếm thế thượng phong, lần sau anh mà không gỡ lại cả vốn lẫn lời, còn ra thể thống gì nữa…
“Anh mới mua ít thịt bò, vừa giao tới xong. Bên đoàn phim lần trước gửi thẳng từ thảo nguyên về.” Huống Dã nghiêng cằm về phía cô gái: “Đúng lúc bồi bổ cho em.”
Anh kéo dây quần thể thao màu xám, ánh mắt sâu xa liếc nhìn bạn gái: “Để tránh sau này thể lực không theo kịp.”
“……”
Hai gò má còn chưa nguôi đỏ lại nóng rực lên, Mạnh Kinh Hồng lườm anh một cái, không trả lời mà đi lấy ly nước và điện thoại ở cạnh tường.
Nghe được tiếng cười khẽ đầy đắc ý, Huống Dã cong môi bước ra ngoài.
Đi tới cửa rồi quay đầu lại, anh thấy bạn gái vẫn đứng yên tại chỗ, giơ điện thoại lên bất động.
“Làm sao thế?”
Mạnh Kinh Hồng không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào giao diện tin nhắn riêng trong tài khoản của mình.
–
Chiều hôm sau, sau khi thu xếp ổn thỏa cho bà ngoại thì Mạnh Kinh Hồng một mình bắt taxi đến Học viện múa Kinh Bắc.
Cô vốn nghĩ tạm thời sẽ không quay lại khu vực trường nữa, không ngờ lại nhận được một lời mời bất ngờ như vậy…
Địa điểm hẹn là nhà hàng Nga ngay cạnh cổng trường. Giờ cơm đã qua nên bên trong không có mấy người. Vừa bước vào, Mạnh Kinh Hồng đã nhìn thấy cô gái đang tựa cằm bên cửa sổ.
Cô chầm chậm bước tới, có phần không dám tin vào mắt mình: “… Đàn chị Già Già.”
Trường nào cũng sẽ có những nhân vật phong vân nổi bật khiến mọi người ngưỡng mộ. Mạnh Kinh Hồng tuy được bạn bè công nhận là “nữ thần”, nhưng cô chưa bao giờ dám tự cho mình là thế—— Vì trước đó đã có Vưu Già.
Trong lòng cô, chỉ có đàn chị Vưu Già mới xứng đáng được gọi là con gái cưng của trời thực thụ.
Khi Mạnh Kinh Hồng vào học thì đàn chị đã là sinh viên năm Tư, nhưng từ hồi còn học ở trường trung học trực thuộc, cái tên Vưu Già đã nổi như cồn.
Học viện múa Kinh Bắc đầy rẫy nhân tài, cao thủ nhiều như mây, vậy mà Vưu Già chính là kiểu người mà sau khi mọi người xem cô ấy nhảy một bài, bèn bắt đầu hoài nghi liệu bản thân có thật sự hợp với con đường này hay không—— Một tuyển thủ thiên phú cấp át chủ bài, thể chất và độ mềm dẻo đã chiến thắng ngay từ vạch xuất phát, cảm thụ vũ đạo và kỹ thuật đều thuộc hàng đỉnh cao.
Không ít đàn em lấy bài nhảy của Mạnh Kinh Hồng làm chuẩn để ôn thi nghệ thuật, nhưng năm xưa Mạnh Kinh Hồng khi thi lại xem Vưu Già là hình mẫu.
Những giải thưởng mà Vưu Già từng đạt được khi còn học ở trường, đến giờ Mạnh Kinh Hồng vẫn không thể so sánh được—— Cô ấy chính là đỉnh của kim tự tháp, là Tôn Ngộ Không đứng giữa mười vạn thiên binh thiên tướng.
Cách nhau ba khóa, lúc cả hai còn học ở trường thì không có nhiều giao tiếp, nhưng nghe nhiều, thấy nhiều, Mạnh Kinh Hồng từ lâu đã lấy đàn chị làm chuẩn mực, thậm chí còn âm thầm mang theo một chút tâm lý cạnh tranh……
Khi Vưu Già tốt nghiệp, Mạnh Kinh Hồng cũng đặc biệt quan tâm đến động tĩnh của đàn chị, kết quả khiến cô trố mắt ngạc nhiên—— Rất nhiều nhà hát lớn, bao gồm cả Đoàn ca múa kịch Quốc gia đều mời gọi, nhưng đàn chị không nhận cái nào. Cô ấy quay đầu bay sang châu Âu, nói là muốn đi du học mở rộng trải nghiệm rồi mới tính đến con đường sự nghiệp.
Chuyến đi ấy như thể một con cá nhỏ lặn vào đại dương, thoắt cái đã biến mất không thấy tăm hơi. Mạnh Kinh Hồng từ đó không nghe được tin tức gì về đàn chị nữa. Không chỉ cô, mà những người khác trong trường cũng đều chẳng ai có tin tức gì về Vưu Già.
——Cứ như thể biến mất khỏi thế gian vậy.
Sau đó, cái tên ấy ngày càng ít được nhắc đến, dần dần cũng bị lãng quên.
Mạnh Kinh Hồng cứ ngỡ mình đã sớm quên mất người này, thế nhưng khi nhìn thấy tin nhắn riêng của Vưu Già ngày hôm qua, trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh đàn chị đã từng nhảy điệu múa Triều Tiên tại đêm hội chào đón tân sinh viên năm đó: Tay như liễu, bước chân như hạc, thanh tao lạnh nhạt, vượt thoát trần gian.
——Hoàn toàn khác biệt với cô gái tóc ngắn ngang tai, dáng người tròn trịa đầy đặn đang ngồi trước mặt……
“Em đến rồi!” Vưu Già vui mừng kêu lên, đứng dậy kéo Mạnh Kinh Hồng ngồi xuống đối diện: “Mau ngồi đi.”
Người quen vốn đã không thân thiết lắm nay bất ngờ xuất hiện, lại còn thay đổi đến mức như hai người khác nhau, khiến Mạnh Kinh Hồng có phần lúng túng, nhất thời chẳng biết nên nói gì.
Vưu Già bật cười như đã hiểu rõ, đẩy ly cà phê đã gọi sẵn tới trước mặt cô, chủ động lên tiếng: “Em tốt nghiệp rồi nhỉ?”
Mạnh Kinh Hồng khẽ “ừhm”: “Tuần trước em vừa dự lễ tốt nghiệp.”
Vưu Già gật đầu: “Lễ tốt nghiệp của bọn chị hồi đó cũng tầm thời gian này.”
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía cổng trường Học viện Kinh Bắc, khẽ thở dài: “Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã ba năm rồi…”
Từ ngữ điệu ấy, có thể nghe ra chút cảm khái và bồi hồi, Mạnh Kinh Hồng mím môi như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng: “Đàn chị, chị…… quay về từ bao giờ vậy ạ?”
“Vài tháng trước.” Vưu Già đáp: “Chị học ngành truyền thông mới ở nước ngoài, vừa tốt nghiệp vào mùa Xuân năm nay.”
Mạnh Kinh Hồng sững người lần nữa.
Dân học múa đổi ngành vốn không hiếm, nhưng cô thật sự không thể ngờ… Vưu Già cũng từ bỏ.
Nhìn thấy rõ vẻ ngỡ ngàng hiện lên trong mắt đàn em kể từ lúc gặp mặt, Vưu Già không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ: “Còn em thì sao, tốt nghiệp rồi, có dự định gì chưa?”
Mạnh Kinh Hồng nhún vai, cũng không giấu diếm: “Chẳng phải em không đậu vào Đoàn ca múa kịch Quốc gia sao, giờ vẫn thất nghiệp đây ạ.”
Vưu Già nói: “Thế thì mấy đoàn nghệ thuật khác phải mừng lắm, chắc tranh nhau muốn tuyển em nhỉ.”
Mạnh Kinh Hồng cũng bật cười: “Cũng có vài nơi đang liên hệ…… nhưng em vẫn chưa quyết định.”
Vưu Già lập tức thở phào, vỗ ngực nói: “May quá, may quá… Thế thì chị không vòng vo nữa, kẻo em vừa bước ra khỏi đây là bị người ta giành mất——”
Cô ấy cầm ly cà phê lên uống một ngụm lớn, nhìn thẳng vào Mạnh Kinh Hồng: “Kinh Kinh, em đã từng nghĩ đến chuyện… tự mình khởi nghiệp chưa?”
Mạnh Kinh Hồng hơi sững lại rồi lập tức lắc đầu: “Em vẫn muốn tiếp tục múa, chưa có ý định đổi nghề…”
Vưu Già phì cười: “Chị có bảo em bỏ múa đâu! Ý chị là khởi nghiệp với múa ấy.”
Mạnh Kinh Hồng chớp mắt: “Khởi nghiệp… với múa sao?”
“Chỉ là chuyển đổi hình thức thôi. Hoặc nói cách khác, kết hợp với xu hướng truyền thông hiện tại, để múa không còn giới hạn trên sân khấu nữa.” Vưu Già ngừng lại một chút rồi nói chắc chắn: “Chị muốn đưa vũ kịch lên màn ảnh, thậm chí là lên cả video dọc, dạng video ngắn.”
Ngực như nhảy cẫng lên hai nhịp vì phấn khích rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Mạnh Kinh Hồng nửa tin nửa ngờ: “Như vậy… có khả thi không ạ?”
“Thử thì biết.” Vưu Già nói nhẹ tênh: “Chưa ai làm không có nghĩa là không làm được.”
Cô ấy mở điện thoại, bật một đoạn video: “Đây là tác phẩm tốt nghiệp của chị.”
Mạnh Kinh Hồng rũ mắt nhìn, thấy hai chàng trai tóc vàng mắt xanh đang trình diễn một đoạn múa mang đậm chất Trung Hoa—— chỉ dài năm, sáu phút, nhưng hoàn toàn dùng ngôn ngữ hình thể để kể lại một câu chuyện cảm động, mà cả phần biên đạo lẫn nội dung đều rất cuốn hút.
Mạnh Kinh Hồng nghiêng đầu: “Cái này hơi giống…”
“Giống video em quay.” Vưu Già tiếp lời.
Mạnh Kinh Hồng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nhưng video em quay tính kịch không mạnh đến thế.”
“Nhưng cách em biên đạo, cả dựng cảnh thì đều rất chăm chút. Nếu thêm kịch bản cốt truyện, chẳng phải sẽ giống như một tiểu phẩm hoàn chỉnh rồi sao?”
Mạnh Kinh Hồng nhíu mày suy nghĩ, rồi chợt phản ứng: “Khoan đã—— Đàn chị… Chị xem video em quay rồi sao?”
Vưu Già bật cười: “Nói thật nhé, động lực cuối cùng khiến chị quyết định khởi nghiệp, là được truyền cảm hứng từ video của em đấy.”
Ly cà phê đã cạn, phục vụ đúng lúc mang thêm một ly nước có ga. Vưu Già cầm lên uống mấy ngụm rồi mở trang cá nhân của Mạnh Kinh Hồng ra.
“Chị đã phân tích kỹ em và một vài blogger múa nổi bật khác, phát hiện ra rằng những video có độ hot cao nhất lại không nằm ở bản thân điệu múa. Ví dụ video lộ mặt này của em, phần ‘lộ mặt’ là một chiêu câu view, đúng chứ? Rồi còn…”
Cô ấy ngừng lại, hừ nhẹ với đàn em: “Chỉ giỏi khoe tình cảm thôi!”
Mạnh Kinh Hồng mỉm cười, hơi ngại ngùng.
Vưu Già nói tiếp: “Nhưng em có biết video nào của em có hiệu ứng kéo dài tốt nhất, độ gắn bó của fan cao nhất không?”
Chưa từng nghiên cứu mấy thứ này nên Mạnh Kinh Hồng cũng tò mò: “Là cái nào vậy chị?”
Vưu Già nhấn vài lần, bật lên đoạn cô nhảy thủy tụ trong khuôn viên năm kia.
“Mấy blogger múa khác cũng vậy, video có hiệu ứng lâu dài nhất, hay nói cách khác là thực sự chạm đến cảm xúc người xem đều là những video nghiêm túc nhảy múa.”
“Điều này giống với suy nghĩ trước đây của chị: Khả năng thưởng thức và cảm nhận của công chúng đối với ca múa thật ra không mang tính phân tầng giai cấp rõ rệt như nhiều loại hình nghệ thuật khác—— Nhưng opera, vũ kịch thì có.” Vưu Già đặt điện thoại xuống: “Nên chị muốn thử phá bỏ cái ranh giới đó một lần.”
“Đưa những vũ kịch kinh điển, hoặc vũ kịch nguyên tác đã được cải biên, lên màn ảnh mà ai cũng có thể xem được—— Thậm chí làm theo dạng tiểu phẩm tiết tấu nhanh.” Cô ấy hất cằm nhìn Mạnh Kinh Hồng: “Em có muốn tham gia không?”
“Bên chị có đủ tài nguyên cho khâu quay dựng, phát hành, truyền thông, tài chính cũng không thiếu, cái thiếu chính là người chuyên môn như em. Nếu em đến em có thể nhảy múa, biểu diễn, biên đạo hay làm gì cũng được, chị để cho em toàn quyền quyết định.”
“Chế độ đãi ngộ thì dễ bàn thôi, có thể trả lương, hoặc đợi có lời rồi chia cũng được—— Yên tâm, lỗ thì tính vào chị, không cần em bỏ vốn.”
“Thật ạ?” Mạnh Kinh Hồng mở to mắt, lôi điện thoại ra từ túi xách: “Đợi đã, để em cài app chống lừa đảo trước đã.”
Nói xong, hai cô gái cùng bật cười—— Vốn chỉ là một câu đùa. Nhà họ Vưu có điều kiện, thời còn đi học Vưu Già đã thay phiên lái Panamera với Ferrari rồi, kiểu khởi nghiệp quy mô nhỏ thế này, dù có mất trắng cũng chẳng đáng kể gì.
Có tiềm lực tài chính thì tốt, nhưng thứ khiến Mạnh Kinh Hồng thật sự động lòng… lại là hai câu “toàn quyền” và “phá bỏ ranh giới” kia.
“Để chị nói cho em biết rõ hơn——” Vưu Già uống hết ly nước có ga: “Chị lướt thấy video của em đúng là tình cờ, nhưng trước khi đến gặp hôm nay, chị đã nghe nói em trượt Đoàn ca múa kịch Quốc gia.”
Mạnh Kinh Hồng khẽ cười “hừ”: “Ý chị là, nếu em không trượt thì chị còn không định gặp em hả?”
“Không phải chị đến để cười trên nỗi đau đâu nha.” Vưu Già giơ tay làm động tác đầu hàng rồi thở dài: “Nói thật, khi biết tin, chị cũng thấy khó chịu trong lòng.”
“Con đường của tụi mình—— Mấy đứa học múa ấy—— Thật sự quá hẹp. Đến cả người xuất sắc như em mà còn bị vấp thì thử nghĩ xem những người khác sẽ thế nào…”
“Ừhm.” Mạnh Kinh Hồng cụp mắt xuống, cũng thở dài: “Bạn thân em còn sớm chuyển sang làm diễn viên rồi.”
“Nói thật thì lúc đầu em cũng từng âm thầm phê phán cô ấy, nhưng bây giờ em càng lúc càng hiểu cho lựa chọn đó—— Dù là vì tiền hay vì danh vọng cũng đều không sai.”
“Đúng vậy.” Vưu Già nhún vai, nhìn ra cổng trường ngoài cửa sổ: “Những người có thể bước vào cánh cổng này, ai mà chẳng thật lòng yêu múa, ai lại dễ dàng từ bỏ chứ? Nhưng nếu không tìm được lối ra thì cũng chẳng còn cách nào cả—— Đây cũng là lý do chị muốn khởi nghiệp.”
“Nếu như đối tượng khán giả của vũ kịch có thể rộng hơn thì cơ hội để vũ công được bước đến trước mắt công chúng… cũng sẽ nhiều hơn.” Ánh mắt cô ấy dừng lại hai giây trên hai đàn em vừa đi ra khỏi cổng trường, mỉm cười.
“Chị hy vọng sẽ có nhiều vũ công hơn được bước lên sân khấu. Chị hy vọng… họ đều sẽ được nhìn thấy.”
Ánh mắt khẽ dao động, Mạnh Kinh Hồng không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn Vưu Già, trong đầu cô mang theo vài phần suy tư.
Vưu Già quay đầu nhìn cô, cười dịu dàng: “Kênh video tự làm của em làm rất tốt đấy. Có thể em chưa nhận ra nó quý giá đến mức nào đâu.”
“Có lẽ sẽ có người cho rằng làm mấy cái này là không lo làm việc đứng đắn, giống như có người thấy chị chuyển thể vũ kịch thành video là không nghệ thuật, là thấp kém, là thương mại hóa.” Cô ấy bật cười sảng khoái: “Nhưng chị muốn nói rằng—— Đừng dễ dàng vứt bỏ giá trị thương mại của bản thân. Nó có thể mang lại cho em nhiều sự tự do lựa chọn hơn.”
“Em có thể chọn quay video, cũng có thể bất cứ lúc nào quay lại sân khấu lớn. Chỉ khi không ngừng chạm đến ranh giới của mình, em mới thật sự hiểu bản thân muốn gì.”
Nghe xong những lời này, Mạnh Kinh Hồng vẫn im lặng, ánh mắt như dò xét lướt qua gương mặt Vưu Già.
Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn chị thì sao? Giờ chị đã biết mình thật sự muốn gì rồi à?”
Vưu Già từ từ chớp mắt, mỉm cười.
“Chị biết em đang muốn hỏi gì.”
Cô ấy đứng dậy, đi tới trước mặt Mạnh Kinh Hồng, từ tốn kéo ống quần lên.
——Lộ ra một đoạn chân giả bằng kim loại.
Cô như bị một cú đánh trúng vào giữa tim, trong đầu cũng vang lên một tiếng nổ.
Mạnh Kinh Hồng trợn tròn mắt nhìn phần chân giả ấy, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên cảnh cô ấy từng nhảy điệu múa Triều Tiên trên sân khấu……
“Sao lại…” Giọng cô khô khốc, không nói thành lời, chỉ mở miệng ra mà đôi mắt đã đỏ hoe.
Vưu Già thả ống quần xuống, cười tít mắt vỗ vỗ vai đàn em: “Đừng như thế. Chuyện cũng qua rồi.”
Mạnh Kinh Hồng lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ, che giấu vẻ thất lẽ—— Dù là đau lòng như thể mình trải qua, hay sự đồng cảm không mang ác ý, cô cũng không có tư cách. Và Vưu Già cũng không cần đến điều đó.
“Ung thư xương.” Vưu Già nói nhẹ tênh, như đang kể về chuyện của người khác: “Phát hiện ra khi chị vừa sang châu Âu. Nhà chị đưa chị đi chữa trị nửa năm ở bên đó, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được chân.”
“Em cũng biết rồi đấy, với dân múa như tụi mình thì chuyện này chẳng khác gì lấy đi mạng sống.” Cô ấy lắc lắc đoạn chân cụt, giọng bình thản: “Chị coi như đã chết một lần, nên giờ suy nghĩ khác hẳn trước kia.”
“Trước đây, múa đối với chị là dòng sông sinh mệnh, ngựa phi nước đại, cuồn cuộn không ngừng—— Chị chính là con sóng đẹp đẽ nhất, cao nhất.”
Mạnh Kinh Hồng nhìn Vưu Già không chớp mắt. Mãi đến khoảnh khắc này, cô mới như thật sự tin rằng, người đứng trước mặt mình chính là Vưu Già.
——Dù gương mặt đã khác xưa, nhưng cô ấy vẫn tự tin rạng rỡ như trên sân khấu năm nào, kiêu hãnh rực sáng: “Còn bây giờ, múa vẫn là con sông lớn của chị.”
“Chị không cần phải tranh lên trước nữa, chỉ mong con sông ấy cứ mãi chảy không ngừng.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.