Hôn lên vị trí nốt ruồi đỏ nhỏ thật mạnh, đầu lưỡi trơn mềm và nóng bỏng l**m sạch kem chỉ trong một giây.
Nhưng rõ ràng đây không phải là mục đích của chàng trai.
——Thứ anh muốn l**m còn hơn cả kem……
“Được rồi……” Mạnh Kinh Hồng đẩy mạnh vai bạn trai, khi mu bàn tay cô lướt qua bên má anh thì đột ngột rụt lại—— Lỗ tai của anh nóng đến dọa người.
Hơi thở cũng nóng hầm hập, cùng với tiếng m.ú.t, c.ắ.n, g.ặ.m, h.ú.t của chàng trai phả vào ngực cô từng chút từng chút một.
Lưng nổi đầy gai ốc, cả người cô khẽ run lên: “Anh, anh đừng để lại dấu vết trên người em……”
Dấu hickey ở xương quai xanh lần trước phải mất một tuần mới mờ đi, lúc tổng duyệt thử trang phục cô đã cực kỳ xấu hổ.
Chàng trai tuy thô bạo và bất cần nhưng ngược lại vẫn nghe lời.
Khi mái tóc húi cua đen nhánh ngẩng đầu lên, trước ngực trắng muốt không có một dấu hickey nào.
——Chỉ có một vòng dấu răng mờ lưu lại quanh nốt ruồi đỏ nhỏ.
Cùng với những vệt nước trong suốt lấp lánh, vô cùng gợi cảm…….
Cô gái xấu hổ không dám nhìn kỹ mà quay mặt đi, nhưng Huống Dã lại nhìn chằm chằm.
Đôi mắt đen nhanh chóng bốc lửa cháy đỏ như nốt ruồi nhỏ.
Ngay giây tiếp theo, hai bàn tay to lớn của anh vòng ra sau lưng cô.
Phải gỡ hai lần mới tháo được cái móc.
Ren trắng rơi xuống, cánh tay co rúm của cô gái lại đưa lên che lại.
Huống Dã bất mãn nhíu mày, nắm lấy cổ tay cô: “Che gì chứ.”
Tầm mắt lướt qua thứ gì đó, đồng tử của anh bỗng tối sầm lại.
“Để anh trai lấy cái khác che cho em.”
Không hiểu có ý gì nhưng giọng chàng trai nặng nề, ánh mắt ám muội khiến trong lòng Mạnh Kinh Hồng lập tức cảnh giác cao độ.
Giây kế tiếp, cô nhìn thấy anh cầm lấy cái bánh kem đã bẹp nhúm bên cạnh.
Đổ toàn bộ kem lên làn da vừa mới lộ ra của cô.
“Ưhm—— Đừng!”
Mạnh Kinh Hồng cất giọng đầy nghẹn ngào.
Bởi lớp kem lạnh và dày mịn k*ch th*ch những xúc giác nhạy cảm nhất. Cũng bởi vì môi lưỡi của chàng trai cũng đến ngay sau đó, mang theo ngọn lửa thô bạo nóng rát.
Cảm xúc ngổn ngang như lửa với băng.
“……”
Hai chân rời khỏi mặt đất, Mạnh Kinh Hồng mơ màng bị chàng trai bế ngồi lên bên cạnh mép bồn rửa mặt, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Kem, kem, kem ở khắp nơi.
Chất kem trắng ngọt ngào nhanh chóng lan khắp người cô, không chỉ ở vùng ngực.
Xương quai xanh, cổ, hõm vai, thậm chí cả rốn cũng vậy. Hòa với hơi thở cực nóng và nước bọt, khiến đầu óc cô trở nên hỗn loạn.
Cả người cô bóng loáng, chật vật nhưng chàng trai lại ăn một cách say mê, hơn nữa còn quyết tâm không lãng phí một chút nào.
Môi lưỡi không bỏ sót mỗi một tấc da mềm như tuyết, không chỉ nếm được vị ngọt của kem mà trong miệng toàn là mùi thơm cơ thể thoang thoảng của cô.
——Sao cô lại có thể ngọt ngào hơn cả bánh kem vậy.
Chính cô mới là chiếc bánh sinh nhật mà anh muốn gỡ từng lớp một, nuốt trọn vào lòng…
Cổ, ngực, đến bụng dưới…… Mỗi một nơi môi lưỡi chàng trai lướt qua đều nhanh chóng phập phồng liên tục.
Hơi thở của Mạnh Kinh Hồng càng ngày càng gấp gáp, hai cánh tay cũng vô thức siết chặt lấy cái đầu lộn xộn đang chôn trước ngực mình.
Cô cảm thấy bản thân đang tan chảy cùng với lớp kem trên người.
Tất cả đều tan chảy trong nhiệt độ cơ thể và miệng lưỡi của chàng trai.
Không còn.
Thật sự đã không còn.
Kem cũng không còn, son môi cũng không còn, ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng bị l.i.ế.m và hôn sạch sẽ.
Nhưng tại sao anh vẫn chưa ăn đủ?
Ngoạm chặt lấy cô không buông giống như một con sói đói, như thể muốn ép cơ thể run rẩy không ngừng của cô phát tiết ra thứ ngọt ngào thơm ngậy như kem để nuôi anh no bụng……
Tiếng nước tấm tắc vang khắp phòng, đôi môi anh đào hé mở liên tục của cô gái phát ra những âm thanh r*n r* lúc cao lúc thấp.
Âm thanh vang lên trong phòng tắm rộng lớn, nghe vừa rõ ràng vừa khiến người ta xấu hổ.
Chính Mạnh Kinh Hồng cũng xấu hổ khi nghe thấy, răng khẽ cắn chặt môi dưới, tay cũng đưa lên bịt miệng lại.
Nhưng không hiểu sao, có lẽ vì cơ thể thành thật hơn, dù bị bịt lại thì âm thanh phát ra lại càng dịu dàng—— Mềm mại quyến rũ như len vào tận xương……
Đúng lúc này, chàng trai bất ngờ dừng lại.
Xương lông mày cao và thẳng của anh hơi đỏ lên, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, bàn tay to lớn đặt vào hõm đầu gối, khẽ vuốt.
——Căn bản chẳng cần chạm.
Lớp vải trắng duy nhất còn sót lại đã bị thấm ướt sẫm màu từ lâu, không thể rõ ràng hơn.
Thu tay lại ôm lấy cô gái, Huống Dã thì thầm đắc ý bên tai cô: “Nước ngập Kim Sơn rồi, bảo bối à.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng vùi mặt vào cổ chàng trai, xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên, cô dùng đầu ngón tay bấm mạnh vào bên hông anh một cái.
Cứ bấm đi.
Đến giờ có lẽ cô gái vẫn chưa hiểu, cô đánh anh, cấu anh, cắn anh, véo anh—— Anh đều thấy rất hạnh phúc.
Khóe môi nhếch lên, anh lấy một chiếc khăn tắm lớn quấn lấy cơ thể tr*n tr**ng tuyệt đẹp của cô gái, Huống Dã bế cô ra khỏi mặt bàn, lảo đảo đi ra ngoài.
Khi bước lên bậc thang, Mạnh Kinh Hồng đã hiểu ra anh định bế cô đi đâu.
“Phòng ngủ phía hồ, không có hàng xóm.” Chàng trai cắn vành tai cô, giọng rất xấu xa: “Không cần nhịn, anh thích nghe.”
Ngôi nhà biệt lập có độ riêng tư cực cao, muốn kêu sao cũng được.
Giường của anh cũng rất lớn và rất chắc, muốn giày vò thế nào cũng không sao.
Cửa phòng ngủ bị đá tung từ bên ngoài, cô gái bị chàng trai ôm trong tay, môi lưỡi quấn chặt lấy nhau.
Hôn nhau từ lâu đã thành chuyện cơm bữa, nhưng lần này họ hôn còn gấp gáp hơn cả nụ hôn đầu.
——d*c v*ng lên men, nụ hôn trở nên không còn quy tắc.
Khi hai người đang hôn nhau hết sức mãnh liệt rồi chồng lên nhau ngã xuống giường, rèm cửa tự động từ từ khép lại.
Tấm rèm chắn sáng gần như tuyệt đối tạm thời vô hiệu hóa thị giác của đôi nam nữ, nhưng chẳng sao cả, bọn họ vẫn có thể dùng những nhịp thở gấp gáp, thân nhiệt nóng bỏng để đáp lại nhau.
Một loạt tiếng sột soạt, “Tách” một tiếng, chiếc đèn ngủ đầu giường bật sáng một cách nhẹ nhàng.
Đèn không sáng lắm nhưng đủ để Mạnh Kinh Hồng nhìn rõ được cơ bắp mạnh mẽ và đẹp đẽ trên người chàng trai, cũng như thứ mà anh không thể chờ thêm để thể hiện ra.
“Thấy chưa, nhận chủ rồi đấy.” Huống Dã khàn giọng nói, tay cố ý nghịch ngợm ngay trước mặt cô gái: “Vừa thấy em là lập tức chào.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng cắn môi, lặng lẽ nhìn. Nghĩ đến việc lát nữa thứ đó sẽ như một con mãng xà gắng sức chui sâu vào trong, dây thần kinh và vùng bụng dưới của cô đã bắt đầu thắt chặt……
“Cạch” một tiếng, Huống Dã kéo ngăn kéo nhỏ dưới ánh đèn bàn, lấy ra một chiếc hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay.
——Không chỉ một hộp.
Mạnh Kinh Hồng không nhịn được liếc nhìn dòng chữ trên mặt hộp: XL, siêu mỏng.
Hộp ba chiếc, có hạt.
Trái tim cô khẽ thắt lại một nhịp, chàng trai đã xé mở bao bì.
Trước lạ sau quen, anh nhanh chóng lên nòng tra đạn, sẵn sàng khai hỏa.
——Bàn tay to lớn không nói hai lời đã ấn người xuống.
Mạnh Kinh Hồng còn chưa kịp mở miệng đã cảm giác có một chiếc gối đột nhiên bị nhét xuống dưới thắt lưng.
Giây tiếp theo, Huống Dã cúi người đè xuống—— Nói chính xác hơn là đầu anh áp xuống.
Nhanh chóng hiểu anh định làm gì.
So với lần trước, cảm giác lần này đến chậm hơn đôi chút nhưng mãnh liệt hơn nhiều.
Đôi chân nhỏ trắng mềm đạp mạnh lên ga giường, để lại từng nếp gợn lăn tăn.
Những ngón chân tròn trịa, vừa mới sơn màu đỏ thảo quả hôm qua, lúc này đang dẫm lên bờ vai rắn rỏi màu lúa mì của chàng trai, co quắp lại không ngừng—— Đến cả Mạnh Kinh Hồng cũng cảm thấy cảnh tượng này gợi cảm đến mức khiến người ta đỏ mặt.
Nhưng chàng trai còn gợi tình hơn, môi lưỡi điên cuồng quấy đảo cùng những âm thanh chẳng khác gì đang hôn môi.
Chẳng bao lâu sau, đầu ngón tay của Mạnh Kinh Hồng siết chặt lấy gối đến mức trắng bệch, thắt lưng cong như cây cung……
Huống Dã ngẩng đầu, l**m bờ môi ướt át.
Cứ mang theo hương vị của cô, cúi xuống hôn cô gái vẫn còn đắm chìm trong mê loạn.
“Sức lớn đấy.” Anh đưa tay xoa gò má ướt đẫm, tái nhợt của cô, bật cười trêu chọc: “Suýt thì bị em kẹp đau cả đầu rồi.”
“……”
Muốn mắng anh, đánh anh, cào anh.
Nhưng cánh môi đỏ mọng chỉ khẽ hé mở, phát ra một tiếng r.ê.n nhẹ yếu ớt.
Huống Dã cúi xuống hôn lên đôi môi đang phát ra âm thanh êm tai ấy, đẩy hông.
“Thả lỏng một chút. Đừng cắn hư em trai của anh.”
Lông mi của Mạnh Kinh Hồng run rẩy:”Anh—— Hmmmm……!”
Đôi mắt ngấn nước của cô lập tức trợn to, chữ “Anh” vừa bật ra đã không chịu nổi mà kéo dài thành âm điệu mềm nhũn, cuối cùng hoàn toàn tắt lịm.
——Cổ ngửa hết mức đè sát lên ga giường, miệng nhỏ há to như đang hét lên trong im lặng:
Không được, không được, không được.
Không thể ăn được nữa.
Không chịu nổi nữa huhuhu……
Đôi mắt hạnh tròn xoe mở lớn, giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt—— Hoàn toàn vì kh*** c*m vượt quá ngưỡng chịu đựng, là nước mắt sinh lý.
Cô đã l*n đ*nh, nhưng anh vẫn chưa vào đến nơi.
Vẫn còn đang cố nhẫn nhịn, chỉ mới bắt đầu mà cô gái đã liên tục co rút không ngừng, làm gì có chàng trai nào chịu nổi.
Thái dương của Huống Dã giật liên hồi, cả người thỏa mãn c*ng tr**ng chưa từng có.
Nhưng ngay sau đó, những đường gân xanh nhỏ ở thái dương của anh và thứ gì đó đều như muốn bật ra cùng lúc……
Trong đầu như có pháo hoa nổ tung suốt một lúc, ý thức rã rời của Mạnh Kinh Hồng mới dần dần quay về.
Hậu tri hậu giác cảm nhận được điều gì đó, mí mắt cô khẽ giật, nghiêng mắt nhìn thấy Huống Dã đang xé thêm một hộp bạc nhỏ mới.
“……”
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chàng trai lướt qua một sự bối rối chưa từng có.
“Nhìn cái gì.” Huống Dã thấp giọng để giữ thể diện cho mình trong sự xấu hổ chỉ kéo dài mấy giây.
“Điều này chứng tỏ là chàng trai của em trước giờ thật sự giữ mình trong sạch.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng mím môi, không lên tiếng.
Cô và anh đều không có kinh nghiệm, anh nói sao thì là vậy.
Chân vừa nãy bị đè suốt, hơi cử động một chút là cực kì ê ẩm.
Mạnh Kinh Hồng nhíu mày ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường thì cổ chân đã bị nắm lấy.
Chàng trai nhướng mày với cô: “Đi đâu đấy?”
Cô gái mở miệng:”Tắm……Tắm.”
“Tắm cái gì.” Huống Dã nắm lấy cổ chân cô, trực tiếp kéo người xuống dưới thân mình.
Anh cúi xuống hôn lên đôi mắt ươn ướt của cô, nụ hôn rõ ràng rất dịu dàng, nhưng lại mang theo cảm giác nguy hiểm như đang chực bùng nổ.
“Chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi, bảo bối.”
——Thực lực thật sự của anh vẫn chưa được thể hiện.
Bàn tay to lớn siết lấy vòng eo mềm rồi lật người lại, cơ thể cường tráng của chàng trai hoàn toàn bao phủ lấy cô gái.
“Bây giờ, quay lại.”
“Nằm sấp nhé.”
“…….”
Chiếc gối ở eo lúc nãy đã trượt đến dưới mặt, hứng lấy từng tiếng r*n r* và hơi thở ngày càng đứt quãng của cô gái.
Không giống, hoàn toàn không giống lúc nãy.
Là do góc độ sao, hay là anh còn phóng túng hơn khi nãy?
Tóm lại, cô hoàn toàn không chịu nổi.
“Ưhm a……”
Giọng yếu ớt mang theo chút nghẹn ngào, cô gái quay đầu nhìn chàng trai, mím môi không rõ tiếng: “Dã……”
Nửa gương mặt cô vùi trong gối, lộ ra một con mắt quyến rũ như tơ, và nửa gương mặt đỏ bừng đến cực độ, tóc tai rối bời.
Huống Dã nhìn thấy, trong mắt lẫn dưới thân lập tức bốc cháy, hơi thở cũng nặng nề thêm vài phần.
“Anh đây.” Anh cắn vành tai cô để đáp lại, bàn tay to lớn đồng thời đè lên mu bàn tay cô gái, cùng chạm vào bụng dưới đang khẽ co lại của cô.
“Anh trai ở đây.”
Sự tiếp xúc thân mật khít khao ở mức khoảng cách âm như thế này khiến người ta đắm chìm, cũng khiến d*c v*ng chinh phục và hủy diệt của chàng trai bùng lên dữ dội.
Người đang đè lên cô, nắm chặt tay cô, bất ngờ tiến đến tận cùng——
Chàng trai bật ra một tiếng th* d*c đầy thỏa mãn xen lẫn nhẫn nhịn.
“Ưhm, đến dạ dày của bé cưng rồi.”
“Ưhm…”
Cô gái chỉ khẽ hừ, không nói được gì.
Cơ thể run rẩy dữ dội.
Rõ ràng là đã l*n đ*nh, cô đột nhiên không chịu nổi.
“Huống, Huống Dã……”
Tiếng nghẹn ngào bị vùi trong gối không ngừng vang lên, đã mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh, anh ôm em.”
Cô gái cố gắng quay đầu nhìn chàng trai, giọng đầy tủi thân mà chẳng thể nói rõ: “Hôn em đi……”
Vào lúc này mà còn làm nũng, sắt thép cứng mấy cũng hóa mềm.
Huống Dã thì bảo gì làm nấy, bàn tay to lớn xoay mặt cô lại rồi cúi xuống hôn.
“Ngoan……”
Cô đúng là rất ngoan, cơ thể run rẩy vẫn luôn cố gắng nuốt lấy anh, đầu lưỡi trơn mềm cũng liên tục đáp lại nụ hôn của anh.
Cô gái mềm mại như vậy khiến chàng trai vốn đã xót cô lại càng không biết phải làm sao, chỉ có thể phủ lên người và mặt cô từng lớp từng lớp nụ hôn dày đặc.
Anh hôn càng mãnh liệt thì Mạnh Kinh Hồng lại càng muốn ôm lấy anh, nhưng cổ cô cứ căng mãi mà không ôm được, thảm hại đến mức gần như muốn khóc: “Anh trai ơi……”
“Em không nhìn thấy anh……”
Cơ hàm bên má siết lại trong nháy mắt, Huống Dã siết chặt eo cô gái, xoay vai cô rồi lật người cô lại.
“A——”
Lật người một cách chắc nịch, giống như vặn một vòng nắp chai theo đúng đường ren.
Càng cắn chặt hơn.
Mạnh Kinh Hồng phát ra tiếng r.ê.n rỉ buồn bã như mèo cái đến kỳ đ*ng d*c, cào xé lòng người.
Gối bị đẩy ra, cô há to miệng hít thở không khí, làn da trắng lạnh đã sớm chuyển thành hồng rực, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi xõa hết lên ga giường trắng, trông như yêu tinh biển mắc cạn.
Quyến rũ đến tột cùng, cũng bất lực đến tột cùng.
Giọng mỏng manh yếu ớt r*n r* đến mức khóc nức nở, càng khiến người ta mềm lòng thương xót.
Mặt đối mặt, Huống Dã cuối cùng cũng ôm trọn người vào lòng, anh cúi người hôn lên đôi mắt ướt lệ của cô.
“Đau lắm à?”
Mạnh Kinh Hồng lắc đầu, miệng ưhm a mơ hồ: “Không…… có.”
Chàng trai vẫn xót cô, con ngươi khẽ giật, cắn răng rút ra từ từ.
Ngay lúc sắp rời khỏi n** m*m m** ấy, đôi chân mảnh khảnh bên cạnh bỗng động đậy, tì vào eo anh.
Huống Dã rũ mắt xuống, nhìn thấy cô gái giơ tay lên, trở tay siết lấy ga giường bên đầu.
Những ngón tay nhỏ dài không chịu nổi mà vặn vẹo, đôi mắt của cô nhìn anh một cách mơ màng, cánh môi hé rồi lại khép: “Đừng——”
Mạnh Kinh Hồng cảm thấy mình chắc chắn bị xé toạc rồi.
Nhưng sao lại thế này, khi thủ phạm đang từ từ rút lui, cảm giác đau đớn như bị xé rách ngược lại lại bắt đầu biến mất.
Có thứ gì đó đang dần tỉnh giấc, trào ra từ những khe hở xương cốt bị xé toạc của cô—— Tê dại, căng tức, không thể chịu nổi.
Cô không biết mình muốn gì, mà lại như biết—— Chỉ là muốn.
Muốn…… Người trước mặt.
Chàng trai mà cô đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, khiến cô dâng lên cảm giác như muốn hiến dâng tất cả.
——Muốn bị anh chiếm lấy, đoạt lấy.
Thậm chí là bị giày vò thật dữ dội.
Muốn được anh tiến mạnh vào trong cơ thể từng chút một.
Muốn được anh yêu hết mình……
“Anh trai……” Đầu gối đặt bên cạnh chàng trai khẽ động đậy, khéo léo cọ anh từng chút một.
Cẳng chân tê dại cũng quấn lấy, vô thức bám lên phần eo bụng rắn chắc của chàng trai, gót chân nhẹ nhàng cọ vào vùng thắt lưng của anh.
“Muốn, muốn anh trai……”
Giọng cô như muỗi kêu, cũng không nói rõ rốt cuộc là muốn gì, nhưng Huống Dã sao có thể không hiểu.
Hoá ra “Không” nghĩa là “Đừng dừng lại.”
“Đừng” là đang nói “Đừng rời đi.”
Bàn tay to nắm lấy cổ chân đang làm loạn, đưa lên và gác lên bờ vai rộng lớn.
Thân hình đổ xuống như núi nhỏ, giọng chàng trai cũng như nước lặng: “Được.”
“Anh trai cũng muốn em.”
Anh càng muốn. Cực kì muốn
Nỏ đã rời dây, lưỡi dao rút khỏi vỏ.
——Chạm vào là nổ ngay.
Người con gái bị chẻ đôi lập tức bị va chạm đến tan vỡ.
Âm thanh cũng vỡ vụn khắp căn phòng.
“Chậm…… A……”
“Dừng, dừng lại——”
Giống như trước đây, Huống Dã tin chắc rằng vào những lúc thế này, con gái thường thích nói ngược.
“Chậm” chính là sợ anh chậm.
“Dừng” còn có nghĩa là “Không được dừng”.
Anh thì muốn gì được nấy, tăng hết công suất.
Gồng hết sức để chứng minh việc lúc nãy chưa đến một giây chỉ là tai nạn.
Phải để cô biết rằng cơ thể này không phải chỉ được cái mã.
Cơ bụng mà cô thích nhất phải mạnh mẽ nhất, chuyển động như báo săn, thế tiến công không thể ngăn cản.
Căn phòng đầy kiều diễm, hương sắc lan tỏa.
Một số bản năng của giống đực là tự nhiên mà hiểu, chàng trai biết cách làm mình thoải mái thì cũng biết cách khiến cô gái của mình thoải mái hơn……
Mạnh Kinh Hồng nhanh chóng không thể nói nên lời, nhưng vẫn như có tiếng chim oanh hót, càng lúc càng yếu ớt mềm mại.
May mà giọng cô đã nhanh chóng bị những âm thanh khác lấn át.
Chẳng hạn như tiếng nước róc rách.
Ví dụ như tiếng đầu giường va vào tường.
Càng chưa kể đến từng câu chàng trai thì thầm bên tai cô, trắng trợn đến mức tục tĩu……
Ở trong quân đội hơn chục năm, việc Huống Dã làm nhiều nhất chính là tập luyện.
Bản lĩnh ấy cũng phát huy đúng lúc này, cả người đầy sức lực khiến anh dễ dàng nhấc chân lên, giữ chặt lấy vòng eo mảnh mai của người ta.
Từng nhịp từng nhịp, chắc nịch vững vàng.
Chàng trai thô ráp, cường tráng như anh, nên trị kiểu cô gái trời sinh đã hấp dẫn.
Trước nay chưa từng sảng khoái và thỏa mãn đến vậy.
Anh nhìn chằm chằm vào cô gái của mình mà không chớp mắt, nghe cô ấy ưm a ưm a khen ngợi thể lực sung mãn của anh, nhìn cô dưới thân làm nũng, cầu xin, mất kiểm soát.
——Thật sự không kiểm soát được.
Đầu nhỏ và vòng eo mảnh khảnh điên cuồng lắc trái lắc phải, còn ch** n**c miếng như em bé.
Đến một khoảnh khắc nào đó còn trợn trắng mắt, cả người căng chặt, cứng ngắc……
“Ưhm——”
Huống Dã cúi xuống hôn mạnh, chặn lại tiếng kêu bùng nổ khi l*n đ*nh của cô gái bằng nụ hôn sâu nơi đôi môi giao hoà.
“Bé cưng.” Anh khẽ gọi cô, giọng trầm thấp khàn đặc: “Của anh……”
Khoảnh khắc ấy, anh cũng nghẹn ngào, chỉ có thể siết chặt cô trong vòng tay.
Để bao nhiêu nhiệt tình suốt 26 năm dồn hết về phía cô, dâng cho cô.
Chỉ riêng mình cô.
Anh thật sự rất yêu cô.
–
Rèm cửa chắn sáng che kín cả ánh trăng lẫn mặt trời, cũng khiến những người trong phòng hoàn toàn quên mất thời gian.
Mạnh Kinh Hồng không biết đã trôi qua bao lâu, cũng không biết là mấy giờ.
Chắc trời đã tối rồi nhỉ—— Có lẽ lúc chàng trai bế cô lên, hận không thể đóng đinh cô lên tường thì trời đã tối rồi.
Giờ có khi đã sáng rồi cũng nên?
Có thể khi anh đè cô dưới vòi sen, nước trong bồn tắm liên tục lay động và tràn ra, trời đã dần sáng……
Tóc không thể sấy được nữa, vẫn là do chàng trai lau khô như cũ. Mạnh Kinh Hồng không còn chút sức lực để trở mình—— Thậm chí cô còn không có sức để mở mắt.
Lần cuối cùng mệt như vậy là khi nào?
Có lẽ là chưa bao giờ.
Dù là lúc ôn thi phải tập múa cả ngày, cô cũng chưa bao giờ thảm hại đến vậy—— Kiệt sức, mệt lả, khàn giọng không nói nổi, cơ thể mềm nhũn như vũng nước……
Một nụ hôn hạ xuống đỉnh đầu thoang thoảng mùi hoa nhài.
Lông mi Mạnh Kinh Hồng khẽ run, thuận theo sức của chàng trai mà quay người lại.
Lúc ôm cô vào lòng, anh lại hôn nhẹ lên chóp mũi cô.
Nụ hôn lúc này chẳng còn điên cuồng như trước, mà đầy dịu dàng vỗ về, ấm áp lưu luyến.
——Nhưng mang lại một cảm giác rung động khó tả.
Vòng tay qua eo chàng trai, Mạnh Kinh Hồng ngước mắt nhìn anh.
Huống Dã cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Cả hai đều muốn khắc ghi khoảnh khắc này, nhớ kỹ dáng vẻ của đối phương.
——Cô là của anh.
Anh cũng là của cô……
Những người thật lòng yêu nhau chỉ cần nhìn nhau vài giây cũng đủ khiến dopamine trào dâng. Hai người họ cũng vậy.
Ngoài những hormone vô hình mang lại cảm giác hạnh phúc, trong đầu cả hai còn vô cùng ăn ý mà cùng hiện lên những hình ảnh: Cuồng nhiệt, vui sướng, khó nói thành lời mới vừa xảy ra……
Hai gò má còn chưa kịp nguội lại bắt đầu nóng bừng lên, Mạnh Kinh Hồng rũ mắt xuống.
Từ phía trên vang lên một tiếng cười khẽ, chàng trai luồn tay vào mái tóc dài ẩm ướt của cô rồi lại khẽ nhéo gò má cô.
“Cục cưng.”
——Giọng điệu rất giống cách cô thường gọi Tiểu Oa: cực kỳ thân mật, cực kỳ cưng chiều.
Cô liếc mắt lườm anh, giọng cũng là kiểu mà chàng trai thích—— Lúc thì vui vẻ, lúc lại giận hờn.
“Người xấu.”
Người xấu chỉ mong cô giận dỗi như vậy, khóe môi nhếch lên bật cười thành tiếng.
Vứt cái gối đã ướt đẫm sang một bên, Huống Dã luồn tay kê sau cổ cô gái, để cơ ngực mình làm gối đầu.
“Còn đau không?”
Mạnh Kinh Hồng lắc đầu, giữa chân mày lại nhíu lại, lẩm bẩm: “Mỏi quá……”
Bàn tay to lớn của chàng trai lập tức sờ xuống dưới: “Anh trai xoa cho nhé.”
Mạnh Kinh Hồng vội vàng đè tay anh lại.
Không xoa được.
Anh không chỉ là người xấu, mà còn là tên lừa đảo.
Lúc trước bảo là bế cô lên sẽ nhẹ hơn, kết quả lại còn mạnh hơn, ác liệt hơn.
Sau đó còn bảo sẽ giúp cô tắm rửa, kết quả thì lại……
Cô gái không mắc bẫy nữa, Huống Dã cũng biết điểm dừng, tay anh đặt hờ ở eo cô, xoa bóp cho cô theo từng nhịp.
Phải nói là, cũng khá thoải mái.
Xoa bóp một loạt từ eo lên đến vai, bàn tay to lớn lại vỗ nhẹ lên mông cô hai cái.
“Này, chấm điểm đi?”
Mắt Mạnh Kinh Hồng lim dim: “Điểm gì cơ?”
Huống Dã chậc khẽ: “Điểm trải nghiệm.”
Anh ghé sát lại, cắn vào phần da mềm sau tai cô: “Trải nghiệm khi ‘dùng’ chàng trai của em thế nào?”
“……”
Đã gọi là trải nghiệm thì không thể tránh khỏi bỡ ngỡ, cũng khó giấu được sự vụng về.
Tuy nhiên phần cứng lại quá vượt trội, dù kỹ năng còn thiếu nhưng anh vẫn khiến cô thực sự nếm được dư vị.
Hơn nữa, vóc dáng sau khi cởi quân phục của anh, trạng thái còn y như khi luyện binh hằng năm, ăn được thì đúng là lời rồi…
Đầu chôn trong lồng ngực rắn rỏi, xương gò má của cô gái cũng nóng lên.
“Rất tốt.”
Đôi mắt đen của Huống Dã nheo lại: “‘Rất tốt’ là tốt cỡ nào?”
Cô gái vẫn đang cười trộm: “Chỉ là…… Tốt đến mức cho thêm một điểm nữa thì sợ anh kiêu ngạo thôi.”
Lông mày hơi nhướng lên, khóe môi của chàng trai cũng cong theo.
Được đấy.
Cô gái hài lòng, vả lại còn có không gian để tiến bộ.
Đợi đi, lần sau anh sẽ khiến ‘rất tốt’ thành ‘cực kì tốt’.
——Dường như cũng chẳng cần đợi……
Nghiêng đầu nhìn thấy hàng mi buồn ngủ của cô gái, d*c v*ng vừa nhen nhóm trong Huống Dã lập tức bị dập tắt.
Cánh tay lớn khẽ dịch vào trong, anh để cô nằm dễ chịu hơn.
Lại đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên môi cô.
“Ngủ đi.”
Mạnh Kinh Hồng mơ hồ khẽ “Ừhm” và nhắm mắt lại.
Chưa được mấy giây cô lại mở mắt, nhíu mày đẩy chàng trai: “Anh sang bên kia một chút.”
Cô quay lại nhìn mép giường: “Chỗ này ướt hết rồi……”
Huống Dã không nhúc nhích, giọng khàn khàn cười khẽ: “Chỗ nào mà chẳng như nhau.”
Làm gì còn chỗ nào khô?
Phụ nữ được làm từ nước.
Mà bé cưng của anh chính là một bình xịt nhỏ.
Huống Dã ngồi dậy, kéo chăn quấn chặt bình xịt nhỏ lại như cuộn sushi, vác lên vai mình.
“Đổi phòng ngủ.”
Anh mở liên tiếp hai cánh cửa, đặt cô gái lên chiếc đệm mềm khô ráo và êm ái.
“Xong rồi.”
Chàng trai nhướng mày trêu chọc nhìn Mạnh Kinh Hồng: “Khô, ướt tách biệt, hài lòng chưa?”
“……”
Cô gái thẹn thùng liếc anh một cái, bỗng nhớ ra gì đó khóe môi cô chợt nhếch lên cười.
Huống Dã nằm xuống liếc nhìn cô: “Lại lén cười gì đấy?”
“Không có gì.” Mạnh Kinh Hồng mím môi thì thầm: “Chỉ là nhớ cô Chu từng nói, có người năm tuổi vẫn còn tè dầm, tè xong cũng thế này, lén lút chạy sang phòng khác ngủ tiếp……”
Đồ lót thì sớm đã bay mất, lịch sử đen tối cũng đã chia sẻ cho nhau hết rồi, chàng trai nhắm mắt, bình tĩnh đáp trả: “Còn hơn có người ba tuổi vẫn chưa cai sữa.”
Vừa dứt lời, một cái gối lập tức đập vào đầu.
“Anh, anh còn mặt mũi nói em——”
Cô gái thẹn quá hóa giận, giọng hơi lắp bắp nhưng sức công kích thì cực mạnh: “Anh hai mươi sáu tuổi rồi, chẳng phải cũng chưa cai……”
“……”
Sự thật đúng là thế, Huống Dã nhất thời cạn lời.
——Đành phóng đại sự thật thêm một bước.
“Ừh, vậy thì không cai nữa.”
Anh xoay người đè lên cô, đồng thời kéo chăn trùm qua đầu.
“Sau này cũng không cai!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.