🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lời lẽ trêu chọc vừa nói ra, tay chàng trai cũng đồng thời hạ dao.

Khẩu súng tiểu liên ghép cùng quả tạ bị chia làm đôi, kem trắng chất đống nơi đầu nòng súng.

Mí mắt khẽ giật, trong đầu Mạnh Kinh Hồng cũng bất chợt hiện lên vài hình ảnh cực kỳ mờ ám……

Chàng trai phía sau tiến sát thêm chút nữa, khóa thắt lưng cứng ngắc cố ý cạ vào hõm eo cô, bàn tay to lớn cũng lặng lẽ đặt lên hông cô.

Lòng bàn tay nóng rực, vải váy nhăn lại.

Mi mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ run, cô đưa tay ra sau nắm lấy ngón cái của bạn trai.

“Ăn cơm.” Cô xoay người, liếc anh một cái đầy ẩn ý: “Nồi lẩu lần trước, em còn chưa được ăn miếng nào……”

Huống Dã bật cười trầm thấp, cúi người hôn nhẹ lên môi cô.

“Ăn.”

Hôm nay nhất định phải để cô gái ăn được.

Hai người đều phải ăn được.

Anh đã ở nhà thì chuyện bếp núc không đến lượt Mạnh Kinh Hồng phải lo. Cắt bánh xong, cô vui vẻ đi chơi với ‘cún con’ của mình.

Không bao lâu sau mặt trời lặn xuống đường chân trời, Huống Dã mở hệ thống phun nước trên bãi cỏ, nhiệt độ sân vườn nhanh chóng hạ xuống.

Anh mang bàn picnic và nồi lẩu ra ngoài, đèn dưới thủy tạ bật sáng, Mạnh Kinh Hồng khẽ chớp mắt, im lặng mỉm cười.

Huống Dã đặt bộ đồ ăn trước mặt cô: “Cười gì thế?”

Cô gái lắc đầu: “Chỉ là…… tự dưng nhớ đến lần chúng ta ở ngoài trời hôm ấy.”

Chàng trai cũng cười: “Nhớ cái gì? Ai đó đói đến nỗi gặm bánh lương khô?”

Mạnh Kinh Hồng hừ nhẹ không phục: “Anh còn dám nói, tự mình nướng cá cũng không gọi em……”

Huống Dã buông muỗng canh, bất lực cười khẽ: “Ê, cô nương, nói cho có lý chút đi——”

“Chẳng phải anh cũng tính phần em rồi sao, lúc bắt cá còn cố ý chọn con to nhất. Nhưng em cứng đầu cứng cổ không thèm mở miệng hỏi một câu. Anh đây vừa bị ăn bạt tai xong, cũng không tiện mặt dày đến đút cho em ăn chứ?”

Mạnh Kinh Hồng tự biết mình sai, nhưng ngoài miệng không chịu nhận: “Thế về sau anh đuổi theo em, sao lại chịu mất mặt rồi?”

“Thì anh nghĩ thông rồi.” Chàng trai cầm muỗng khuấy nước lẩu trắng, liếc nhìn cô: “Sĩ diện sao quan trọng bằng vợ.”

Ngừng lại một lúc, anh khẽ nhíu mày: “Chỉ vì sĩ diện một lần, mà hại em suýt gặp chuyện……”

Mạnh Kinh Hồng không nói gì, bình thản mỉm cười.

——Sự cố không vui lần đó không để lại bóng đen gì với cô, nhưng ngược lại khiến chàng trai càng áy náy về sau……

Cô đứng dậy vòng ra sau bàn, từ phía sau ôm lấy eo bạn trai, cằm tựa vào cánh tay rắn chắc của anh.

“Anh trai.” Cô khẽ gọi, giọng mang theo chút nũng nịu vô thức: “Khi nào đó chúng ta lại đi đến đó một lần nữa nhé?”

“Giống lần trước ấy, đi cắm trại một đêm.”

“Được thôi.” Huống Dã không hề từ chối: “Lần sau đi lại thì tiện thể anh nướng cá bù cho em luôn.”

Ánh mắt khẽ lay động, anh nói tiếp: “Trước khi anh đi chắc vẫn còn rảnh, em còn muốn đi đâu, muốn làm gì, anh đều sẽ đi cùng.”

Cô nhìn chằm chằm nồi lẩu đang sôi lục bục thêm vài giây rồi vùi mặt vào cánh tay chàng trai, giọng thấp và trầm ngâm: “Được.”

Cô không nói với anh rằng, khi nãy họ vừa hồi tưởng vừa cãi vặt, cô đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

——Cảm giác hạnh phúc này không đến dồn dập hay mãnh liệt, mà nhỏ nhẹ và chân thực.

Cô nghĩ, cũng giống như việc không thể vừa có tuổi trẻ lại vừa cảm nhận trọn vẹn nó, nhiều lúc đang trong hạnh phúc cũng cần có thời gian hồi tưởng để cảm xúc ấy trở nên đầy đặn.

Muốn trân trọng từng phút giây bên anh.

Cũng muốn tạo ra thật nhiều kỷ niệm hạnh phúc, để cả những lúc không bên nhau cũng có thể hồi tưởng……

Sau khi thong thả ăn lẩu xong trời cũng đã tối hẳn.

Diễn viên múa trong thời gian làm việc đều kiểm soát cân nặng nghiêm ngặt, nên hôm nay họ chỉ ăn nồi lẩu trắng.

Tuy thanh đạm, nhưng nước lẩu nhẹ nhàng đi vào bụng lại thấy dễ chịu và ấm áp.

Chàng trai dọn bàn ghế, dụng cụ vào nhà, Mạnh Kinh Hồng thì trụng chín chỗ thịt bò và tôm còn dư, cho hết vào bát cho Tiểu Oa.

Nhìn ‘cún con’ ăn đến mức chẹp chẹp miệng, cô cũng thỏa mãn nở nụ cười, nhưng lúc đứng dậy, đôi mày thanh tú lại hơi nhíu lại.

——Trước ngực chiếc váy đỏ không biết dính dầu giấm từ lúc nào.

Đây là món quà đầu tiên bạn trai tặng, Mạnh Kinh Hồng rất quý, lau bằng khăn ướt xong vẫn sợ lem màu nên cô vội vàng bước vào nhà vệ sinh tầng một.

Vén tóc dài sang một bên, cô dùng tay kéo khóa sau lưng.

Kéo được nửa chừng, đột nhiên không nhúc nhích nữa.

“Bé cưng?” Giọng của Huống Dã vọng qua nửa hành lang, không rõ ràng lắm: “Em đâu rồi?”

“Ở đây.” Mạnh Kinh Hồng lên tiếng.

Nghe tiếng bước chân tiến đến trước cửa, cô lại kéo mạnh dây khóa lần nữa.

——Kẹt cứng.

Cô gái bất lực thở dài: “Anh vào giúp em chút.”

Sau cánh cửa là tiếng cười nhẹ đầy hơi thở của chàng trai: “Em thực sự không coi anh là người ngoài nhỉ——”

Đẩy cửa bước vào, Huống Dã lập tức im bặt, ánh mắt khẽ chấn động.

Trước cửa sổ kính, dưới ánh đèn ấm áp, cô gái quay lưng về phía anh.

Chiếc váy dài màu đỏ thẫm đã trượt xuống một nửa, cổ váy tụt khỏi vai, để lộ nửa vòng eo mảnh mai và tấm lưng mịn màng.

Cặp xương bướm đơn độc vì bị anh bất ngờ làm giật mình mà run run co lại.

Quay đầu nhìn chàng trai phía sau, giọng Mạnh Kinh Hồng mềm nhẹ như tơ: “Khóa kéo của em bị kẹt……”

Tầm mắt anh lướt qua rãnh lưng sâu hút, Huống Dã không nói gì, bước đến gần.

Lướt qua bồn rửa mặt, anh đặt chiếc bánh sinh nhật trong tay xuống.

——Anh vốn định tìm cô để cùng ăn bánh mừng sinh nhật……

Bàn tay to lớn vén hết tóc dài rũ sau lưng lên vai cô, đầu ngón tay ấn nhẹ vào giữa hai xương bướm, ép xuống.

“Để anh xem.”

Vai Mạnh Kinh Hồng vô thức run rẩy, vừa vì cảm giác thô ráp và nóng bỏng nơi lưng vừa vì chất giọng trầm khàn từ tính của anh.

Thời gian dần trôi qua, chỉ mấy chữ ngắn ngủi thôi, nhưng giọng nói có pha chút trầm khàn gợi cảm ấy, cô vừa nghe đã hiểu ngay ý nghĩa bên trong.

——d*c v*ng đang dâng trào, sẵn sàng bùng phát.

Trời đất chứng giám, chẳng lẽ anh lại nghĩ cô đang cố tình quyến rũ anh sao……

Ngón cái nóng hổi kẹp lấy dây kéo nhỏ, kéo nhẹ một cái, lớp lụa bị kẹt liền tuột xuống, khóa kéo tiếp tục được kéo xuống trơn tru.

——Hữu ý hay vô tình, các đốt ngón tay anh lướt sát làn da trắng mịn từ trên xuống.

Tới điểm cuối.

Vừa vặn để lộ hõm lưng Venus*.

(*hõm lưng Venus: tên khoa học: Lumbosacral dimples. Đây là hai vết lõm nhỏ đối xứng ở phần lưng dưới, phía trên mông, thường được coi là một điểm nhấn thẩm mỹ trên cơ thể.)

Lần trước khi anh nắm chặt eo cô, ngón cái cũng vừa đúng đặt lên hai hõm này.

Khi ngón tay ấn nhẹ rồi xoay xoay trên hai hõm đó, cô gái rõ ràng là không chịu nổi, ngửa đầu r*n r*, còn uốn éo vặn eo.

——Có lẽ chính cô cũng không biết, với tỷ lệ eo-hông hoàn hảo của mình, mỗi lần chuyển động như thế, từ phía sau nhìn lại sẽ có sức hút thị giác mãnh liệt đến thế nào……

Trong đầu anh là những hình ảnh mơ hồ nóng bỏng, yết hầu anh trượt mạnh xuống.

Cô gái với nửa chiếc váy đã trượt xuống chậm rãi quay người lại, vành tai đã đỏ bừng tới mức như sắp nhỏ máu.

Bàn tay nhỏ che lấy phần cổ áo sắp trễ xuống, một bên tay áo vẫn đang tuột xuống.

Lộ ra một chiếc dây áo mỏng, nối đến một góc bra.

——Ren, màu trắng.

Là loại trắng tinh khiết hoàn toàn. Nhưng mọi sắc trắng đều trở nên lu mờ trước làn da trắng như tuyết của cô.

Thứ duy nhất có thể sánh được với nước da mịn màng trắng ngần ấy, e là lớp sứ trên bồn rửa mặt……

Ánh mắt thẳng thắn đến nóng rực của chàng trai như muốn thiêu rụi cả lớp vải mỏng, Mạnh Kinh Hồng không tài nào đón nhận được cái nhìn đó.

Cúi đầu đẩy nhẹ anh ra, cô lẩm bẩm: “Ra ngoài đi. Em phải thay đồ…”

Huống Dã không nhúc nhích.

“Anh giúp em.”

Anh nắm lấy bờ vai mịn màng, bàn tay to lớn kéo nhẹ cổ tay đang che ngực của cô.

Không kéo được.

Khóe môi chàng trai cong lên đầy thú vị: “Xấu hổ gì chứ.”

Giọng anh lại thấp xuống một tông: “Em có chỗ nào mà anh chưa thấy qua đâu.”

Thấy qua là còn nhẹ.

Từ sợi tóc đến đầu ngón chân, anh đều đã hôn qua cả rồi…

“……”

Cô liếc xéo anh một cái đầy sắc bén, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo sức anh, thả tay xuống.

Chiếc váy đỏ rực rỡ từ làn da trắng sữa trượt xuống từng chút một, viền ren vừa nãy cũng hiện rõ toàn bộ.

——Quả nhiên là trắng tinh.

Lại còn đồng bộ.

Cô mặc đồ lót trắng sát người trông rất đẹp.

Chỉ không hay ở chỗ, dưới lớp trắng tinh khiết như thế này, bất kỳ giọt nước nào cũng không thể che giấu……

Nhận ra tầm mắt anh đang dừng ở đâu, tim Mạnh Kinh Hồng căng lên, xấu hổ khép chặt hai đầu gối.

Cô đảo mắt tìm bộ đồ đã thay ra trước đó, tầm nhìn dừng ở bồn rửa mặt.

Cô giơ tay định lấy thì bàn tay màu lúa mì đã nhanh hơn vượt qua cô.

——Nhưng thứ anh lấy không phải túi giấy đựng quần áo, mà là đĩa pha lê đựng bánh kem bên cạnh.

Nĩa bạc xúc một miếng kem động vật mềm xẹp, chậm rãi đưa đến bên môi cô.

Đôi mắt đen sâu thẳm của chàng trai im lặng ra hiệu.

Mạnh Kinh Hồng cau mày tỏ vẻ chán ghét: “Không ăn……”

Ai lại muốn tr*n tr**ng trong nhà tắm ăn bánh chứ.

Sự phản đối của cô hoàn toàn hợp lý, chàng trai cũng không ép: “Được.”

Chiếc nĩa rút về nhưng miếng kem lại rơi xuống.

——Không hề sai lệch, rơi đúng vào nốt ruồi đỏ trên ngực cô gái.

Cả hai cùng nín thở.

Yên lặng một lúc, đèn trên đầu dường như càng thêm nóng rực.

Nhịp tim và lông mi cùng rung lên, Mạnh Kinh Hồng luống cuống rút một tờ giấy lau từ trên bàn.

Chưa kịp áp lên ngực, cổ tay cô đã bị giữ chặt.

Cô ngẩng đầu lên và đối diện với một đôi mắt sâu hút đến đáng sợ.

“Không thể lãng phí.”

Nói xong, môi chàng trai đã hạ xuống thay giấy lau.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.